Mặc kệ Lý Khang có như thế nào, hắn chết hay sống cũng không tài nào cải biến được hiện thực. Con gà trống không gáy vào buổi sớm, không có nghĩa là mặt trời sẽ không mọc. Niu tơn không phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn cũng không có nghĩa trái đất không có trọng lực.
Ba mặt trăng càng lúc càng xích lại gần nhau, như ngỏ ý hợp tác, bọn chúng từng chút dung nhập lẫn nhau. Khoảng cách vị trí của các mặt trăng không đồng nhất, thành ra quá trình này rất tốn thời gian hơn những gì đang nhìn thấy. Không như nguyệt thực hay nhật thực gì đó ở Trái Đất, từ lúc bắt đầu đến khi hoàn toàn kết thúc chỉ chiếm một vài phút, cao lắm là nửa giờ.
Ba mặt trăng ở đây thì khác, không những vị trí của chúng bất đồng mà tạo ra sự chênh lệch kích thước theo quy luật xa gần, mà đơn thuần kích thước chân chính của nó cũng đã là vấn đề. Nhưng may mắn là kích thước chân thực cùng kích thước do vị trí sai lệch đều có chút đồng nhất.
Nói rõ hơn, Bạch tinh cách hành tinh này gần nhất, nhưng nó lại là mặt trăng nhỏ nhất. Bù qua sớt lại giữa hai loại kích thước kia, coi như là miễn cưỡng chấp nhận.
Kế tiếp là Lam tinh, nó to thứ hai, vị trí tương quan cũng là ở trung gian. Dùng mắt thường cũng có thể thấy nó hoàn toàn có thể chứa lọt Bạch tinh, vẫn còn dư ra một khoảng.
Cuối cùng là Tử tinh, nó ở vị trí xa nhất, đồng thời cũng là mặt trăng to đến phi lý. Chiếu theo lệ thường, nếu nhìn từ hành tinh này thấy Tử tinh to như vậy, trên thực tế hành tinh này sớm đã bị trọng lực của Tử tinh nghiền nát từ lâu.
Suy cho cùng, Tử tinh nằm ở giữa dùng vành đai của nó để nối 3 mặt trăng lại với nhau, chia cắt bầu trời làm hai nửa cũng chỉ là một loại ảo giác.
Hay như cách Lý Khang đã gọi, Lam tinh nuốt Bạch tinh, Tử tinh nuốt Lam tinh,... Thật ra là một cách nói ngược, mặt trăng nhỏ hơn lại nằm ở phía trước vậy tại sao lại để cho thằng đằng sau nuốt mình đâu.
Rõ ràng, ánh sáng từ mặt trăng ở phía trước trong mỗi lần nguyệt thực không đủ để lấn át độ sáng từ mặt trăng phía sau. Hơn nữa ánh sáng từ Bạch tinh là ánh sáng trắng, rất dễ bị nhiễm màu từ Lam tinh. Còn Lam tinh so với Tử tinh như cháu trai gặp ông nội, dù lam quang có mạnh mẽ cỡ nào vô pháp chống lại số lượng tử quang khổng lồ kia.
Ba mặt trăng không gấp nhưng Lý Khang đã gấp lắm rồi. Dựa theo tình hình hiện tại, dám chừng bọn chúng sẽ lướt qua nhau, nhưng chí ít là một lần nguyệt thực giữa hai mặt trăng bất kỳ nào đó. Nhưng Lý Khang biết khôn mà rút kinh nghiệm từ trước, không phải cái gì mắt thấy đều là thật, cũng không phải thực tế sẽ xảy ra đúng như mình nhìn thấy.
Quả nhiên đúng theo hắn dự đoán là không dự đoán. Vì Bạch tinh và Lam tinh cùng phương với nhau, mỗi lúc càng kéo lại gần nhau, càng thêm khoa trương. Bởi vì là vành đai của Tử tinh nằm phương chéo từ phía trên bên trái xuống phía dưới bên phải, nên Lam tinh ở góc trái sẽ nhanh chóng kéo Bạch tinh từ góc phải ở dưới lên nhanh hơn so với khi Tử tinh di chuyển từng chút một. Cứ theo cái đà này, Lam tinh lần nữa sẽ nuốt Bạch tinh ở ngay trên đỉnh đầu của Tử tinh!
Theo từng khắc từng giây trôi qua, quả nhiên Song Nguyệt Thực có xu thế lần nữa tái diễn, nhưng lần này có thêm Tử tinh, có trời mới biết nó có giống những gì đã xảy ra hay không, hay là phát triển đến tình huống không ai ngờ được.
Lý Khang biết, đây là khoảnh khắc quan trọng nhất, những sự kiện đặc biệt của ba mặt trăng, ít nhiều sẽ tác động lên hắn. Mặc dù đã chui vào nhà an toàn nhưng hắn không nghĩ mình đã an toàn, khiên cận vệ luôn được kích hoạt để bay lơ lửng quanh hắn, phòng ngừa tác nhân bất chợt, [Cảm Quan] được tập trung cao độ hoàn cảnh chung quanh dù cho nó đã bị phế, SD – 080 cũng đã được nạp đầy đạn, sẵn sàng ứng chiến.
Cho đến khi.
Lam tinh lần nữa nuốt Bạch tinh.
Ánh sáng môi trường không thay đổi vì dù có là Song Nguyệt Thực thì trước sau gì 3 mặt trăng cũng luôn còn đó.
Chẳng có sự thay đổi nào diễn ra cả.
Tâm tình Lý Khang càng thêm trĩu nặng, trái tim thấp thỏm như muốn nhảy ra ngoài.
Có cái gì đó đang đến.
Nó đang đến.
Mặc dù hắn không nhìn thấy thứ đó, cũng không nhờ [Cảm Quan] phát giác ra, đây là chân chính giác quan thứ sáu của hắn cảm nhận đến nó.
Đó là áp lực.
Một cỗ áp lực khổng lồ. Đơn thuần là sức nặng, nhưng muốn bóp chết hắn.
Dị Hình cũng được, Quái Vật cũng tốt, Thần Hồn có ló đầu ra hắn cũng biết đường mà chạy,... Còn bây giờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy diện mạo của đối phương mà không thể làm gì khác, chỉ đơn thuần là áp lực mà thôi, mà hắn đã sống không bằng chết dù đã nấp dưới lòng đất.
Áp lực này không như áp lực của bề trên đối với cấp dưới như cách San Zumi dùng lên người Elku Sal, hay chăng Uy Áp của tầng cao Shabu Ya, cũng không giống chân chính áp bách tử vong trong đường hầm dẫn đến nhà giam,.. Đây là nghiền nát!
Cỗ áp lực này không buộc đối phương phục tùng, càng không muốn đối phương cầu xin được ban cái chết, mà là nghiền ép đến nghiền nát.
Là hành hạ, là thống khổ, là điên cuồng, là biến thái,.. Tất cả những tính từ tiêu cực nhất trên đời cũng không đủ để miêu tả nó. Bởi lẽ thế gian này được cai quản bởi 3 mặt trăng, mà cỗ áp lực này từ chúng phát ra, từ chúng mà tồn tại.
Không đường có thể chạy, không nơi có thể trốn,... Đối diện với Tử Thần, chỉ có cái chết!
Hắn cũng không thể nào búng tay một cái để phá nát 3 mặt trăng được.
Ngay khi sắp sửa đầu hàng số phận, Lý Khang thoáng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, trước đâu không phải hắn cũng đường cùng mạt lộ như vậy sao. Sau đó thì sao? Hắn đã học được [Cảm Quan], mà khi ấy hắn sớm đã bị mù vì dư âm trận chiến của “sâu đá” cùng “nửa người”.
Còn hiện tại, hắn không biết áp lực kia từ đâu ra, nhưng hắn dám đánh cược một lần ở Song Nguyệt Thực giữa Lam tinh và Bạch tinh!
Hắn sẽ học được kĩ nằn hòng khắc chế cỗ áp lực này!
“Không, không đúng... Lúc trước mình học được [Cảm Quan] vì bị mù, [Cảm Quan] cấp cho mình một cái phương thức tầm nhìn ưu việt. Lý do mình bị mù là từ dư ba của trận chiến lúc ấy... Vậy hiện tại, nếu mình có được kĩ năng A B gì đó, kĩ năng này sẽ giúp mình bù đắp tổn hại do áp lực hiện giờ mang lại. Giả dụ như mình bị ép tim không thở được, chả lẽ sẽ có một kĩ năng giúp mình không bị ép tim nữa hay sao?”
Lý Khang nghĩ vậy liền cau mày, “Như vậy thì vĩnh viễn mình sẽ chỉ có kĩ năng cùi mía!”
Kỳ lạ thay, dẫu cho áp lực ngày một nặng hơn, càng lúc càng đe doạ mạng sống nhưng vẫn không ngăn được mạch suy nghĩ của hắn, cứ như là hắn không có liên can gì thân xác đó vậy, nó có ra sao mặc nó.
Rất nhanh, Lý Khang làm ra quyết định.
Từ khi đến đây mạng của hắn đã nằm trong tay của kẻ địch rồi, chuyện đánh cược cầu sinh cũng là dễ hiểu. Nhưng khác biệt là, hắn hiện tại đang đánh cược cho tương lai, chứ không phải đánh cược vì hiện tại nữa.
[Cảm Quan] mang đến cho hắn một thế giới mờ ảo tràn ngập ánh sáng tím ở khắp nơi, mơ hồ chỉ nhìn thấy đường viền của sự vật. Khoa trương hơn là, hình như mỗi khắc trôi qua thứ hắn nhìn thấy chỉ còn là vật thể 2D trên tranh vẽ, trên tờ giấy.
Lý Khang cắn răng, đưa nhẹ đầu lưỡi của mình ra, máu tươi ấm nồng ri rỉ trong khoang miệng, nhường hắn tỉnh táo phần nào.
Hắn run.
Không biết là sợ hãi hiện thực, hay là hưng phấn vì tương lai.
Lý Khang chầm chậm ngồi xuống, tì lưng vào tường. Hắn cởi bỏ băng gạt quanh đầu, miếng vải che đi đôi mắt.
Lúc trước hắn buộc vậy vì cảm thấy ngầu, mặc dù ngầu đấy nhưng cũng không biết để ai xem.
Sau đó, hắn nhét bó vải vào mồm, thật căng đầy. Hai ngón tay cong lại như cái móc câu, dứt khoát móc vào mắt trái.
Ư ư graghhhh
Lý Khang hành động rất quyết liệt và nhanh chóng, từ lúc hai ngón tay chạm vào sâu trong hốc mắt hay ngay khi con mắt bị đào ra hắn cũng chưa cảm thấy gì, nhưng ngay lập tức Lý Khang không khỏi thét thảm vì đau đớn, mặc cho cái miệng đầy vải bố nhưng cũng không ngăn được tiếng rên la của hắn, dù có chút quái dị.
Theo máu nóng tuôn ra, con mắt bị hai ngón tay gắt gao kẹp lấy. Lý Khang bắt đầu liên cuồng lăn qua lăn lại, vun tay đập nền đất hòng giải phóng xúc cảm. Theo thời gian trôi đi, cơn đau càng thêm kéo dài, mỗi lúc càng nhức nhói.
Khi [Cảm Quan] được nâng cấp bởi Tử tinh nó cũng không đau đớn đến dường này. Càng ly kỳ hơn là, thứ hắn đau đớn không đơn thuần là thể xác bị tổn thương, mà dương như linh hồn hắn đang bị xé rách.
[Cảm Quan] theo đó mà bắt đầu những biểu hiện không ổn, chập chờn chập chững như TV bị mất tín hiệu đường truyền, quang cảnh nhấp nháy mãnh liệt, khung hình chạy loạn ngang dọc, ánh tím ngã màu, mỗi lúc nhạt dần. Không, nói đúng hơn là [Cảm Quan] đang dần bị vô hiệu hoá, mọi sự vật hiện tượng theo [Cảm Quan] truyền đến sớm đã không còn minh bạch, màu sắc tán loạn, thoáng lại trở về đúng bản chất của nó, nhưng phần nhiều là vô sắc, chỉ còn đường nét.
Từ áp lực buông xuống, cơn đau đang hành hạ, [Cảm Quan] phản hệ,.. Lý Khang bất lực không thể làm gì.
Tựa hồ hắn đã sai.
Nhưng...
Sai thì sao?
Ai nói sai thì không được làm lại?
Ai nói sai thì có dám cam đoan rằng chuyện tiếp theo mình làm cũng là sai?
Hắn choàng người ngồi dậy, nhân lúc [Cảm Quan] còn hoạt động, Lý Khang kéo hết đống bùi nhùi trong miệng ra, loáng thoáng thấy được hai hàm răng sớm đã bị hắn nghiền phẳng, Lý Khang không có chút do dự nào chộp lấy con mắt của mình đang nằm lăn lóc trên đất mà bỏ vào mồm.
Hắn không dám nhai, nhưng nhắm mắt để nuốt trộng thì hắn dám.
Cảm giác giống như nuốt lòng đỏ trứng gà. Có điều trứng gà này hơi to, hơi cứng, mềm nhưng là chất rắn.
Ân, trứng gà này nở ra con rồi, có cả chân gà.
Mặc dù Lý Khang có cố gắng liên tưởng đến hình ảnh khác thế nào, hắn cũng không thể phủ nhận rằng mình mới nuốt trộng con mắt mình mới móc ra.
Lúc này [Cảm Quan] đã hoàn toàn bất động, Lý Khang chả thấy gì ngoài một màu đen ở mắt phải, đỏ nâu ở mắt trái.
Thoáng, vĩnh viễn chỉ còn một màu đen.
Mắt trái vẫn đau như thế, nhưng quen rồi sẽ không thấy gì.
Khả năng thích ứng của Lý Khang không chỉ về mặt phản xạ tinh thần, mà cơ thể hắn cũng là một kiện đáng gờm.
Người ta hay nói, nhịn đói ngày thứ 6 cũng không đáng sợ bằng cái đêm ngày thứ nhất nhịn ăn.
Lý Khang cũng cho là vậy.
Mất [Cảm Quan] rồi, Lý Khang vô pháp nhìn thấy bên ngoài. Đây là cái thẻ đánh bạc của hắn.
Nếu hắn tính toán đúng, hắn sẽ mất [Cảm Quan] vì [Cảm Quan] xuất hiện sau khi hắn bị mù. Nếu sự căn bằng của hai con mắt mù bị đánh vỡ, [Cảm Quan] sẽ có tỉ lệ cao bị vô hiệu hoá, hay nói đúng hơn là trở thành nguyên trạng vốn có. Mù vì bị công kích tần số cao và mù vì bị móc mắt vẫn là mù. Nhưng hắn vẫn tinh tưởng khả năng tính toán của mình, mắt phải hắn không phải mù vì bị móc ra, tiên liệu [Cảm Quan] sẽ không triệt để biến mất.
Và dĩ nhiên, rất có thể hắn tính sai, hắn mù, kĩ năng mới cũng không học được.
Nhưng không phải là, nếu hắn không gặp Song Nguyệt Thực ngay từ đầu thì hắn cũng bị mù và không có skill đấy thôi.
Tính đi tính lại, hắn trở về ban đầu. Cát bụi trở về cát bụi, sinh sao chết vậy.
Ngược lại, nếu hắn tính đúng, hắn sẽ có một kĩ năng khác liên quan đến con mắt ngoài [Cảm Quan].
Về lý do vì sao hắn chọn mắt chứ không phải bộ phận khác thì như đã phân tích ở trên. Con mắt là thẻ đánh bạc mà vốn cược nhỏ nhất hắn có thể bỏ ra.
Mặc dù tay trái cũng bị phế, nhưng hắn càng thêm tin vào khả năng tính toán của mình hơn là cái chết.
Móc mắt chưa chắc đã chết.
Tháo tay, chắc ăn chết vì máu đổ trước khi bị chủng loài khác đánh hơi ra được. Huống chi lúc cánh tay bị lò xo xoắn nát, hắn may mắn có cái xúc tu của cá mập ma ăn mà hồi phục. Tỉ như bây giờ, thật sẽ chết trước khi học được kĩ năng.
Việc hắn cần làm đã làm xong, bây giờ chỉ có thể bỏ mặc cho số phận quyết định thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]