An Ký Viễn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh trai nhượng bộ mình, nắm chặt tay thành nắm đấm, mắt trợn tròn, từ đáy mắt lộ ra một nét hung hăng đáng gờm.
An Ký Viễn không phải chưa từng nổi giận, càng không phải không có nổi giận với Quý Hàng. Nhưng lần này, có chút khác biệt.
Đứa nhỏ trầm mặc, không nói một lời, Quý Hàng có chút cảm giác da đầu tê dại.
"Vậy…"- Quý Hàng lúng túng nhìn cậu thực tập sinh càng lúng túng hơn cả mình, ánh mắt như đang xin phép rõ ràng rơi xuống người An Ký Viễn.
"Trước hết để cho cậu ấy hoàn thành xong việc của mình có được hay không?"
Có được hay không?
Đương nhiên là phải được
Phần tóc mai được cắt gọn gàng để lộ vành tai điềm đạm đáng yêu. Phần vành tai bị thương rách một lớp da, vết máu loang lổ, lộ ra phần da thịt hồng hồng non mềm vẫn còn dính một ít đất cát.
Nếu so với cái mông của An Ký Viễn sau khi ăn đòn vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng tính khí của An Ký Viễn lúc này vẫn còn rất hung hăng, lập trường kiên định, không những tránh né bàn tay muốn xoa đầu của Quý Hàng mà còn đi về cuối giường, nét mặt lạnh lùng nhìn vào vị trí ngồi vừa rồi của anh.
Đơn giản chỉ là cần rửa vết thương.
Quý Hàng chỉ đích danh để bác sĩ thực tập làm, một mặt là muốn cho cậu ta có cơ hội thực hành, mặt khác vì là người mới vào thực tập lâm sàng, xác xuất bị nhận ra sẽ thấp hơn.
Anh vốn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829073/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.