An Ký Viễn giống như sư tử con lần đầu tiên rời khỏi nhà.
Ngày trước, dưới cánh tay rắn chắc nhìn ra thế giới bên ngoài, luôn cảm thấy thế sự an tường, trời cao biển rộng chìm ngập trong nắng ấm.
Chờ chân chính một thân một mình bước chân ra ngoài lại bị chào đón bằng một cơn mưa giông tầm tã, ướt nhẹp toàn thân.
Có thể từ lúc ban đầu đối mặt giao tranh, tính khí chưa từng thu hồi, không hề muốn chịu thua, luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, giả bộ trấn định. Lúc này, bị anh mang theo tức giận la rầy, sư tử con còn đang trong trạng thái hoảng sợ không khỏi run lên.
Kèm theo nhịp tim phập phồng, lồng ngực có cơn đau mơ hồ không ảnh hưởng hô hấp nhưng đau không bằng roi của anh.
Vì vậy, nội tâm giãy giụa mấy phen, An Ký Viễn nâng mí mắt lên nhìn anh, mấp máy môi lắc đầu một cái.
Cứu hộ khẩn cấp làm huyên náo cả một góc, bị khí thế tràn đầy tức giận của Quý Hàng làm yên lặng, không khí xung quanh trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhất là sắc mặt Quý Hàng có thể so sánh với khối băng trên trên núi tuyết.
Người duy nhất không bị tác động có lẽ là dì lao công đứng ở cuối giường.
“Không có chuyện gì! Cậu trai trẻ rất bình tĩnh, máu toàn từ trên người bệnh nhân chảy ra, nhìn dọa người mà thôi!"
Quý Hàng nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của An Ký Viễn, chất giọng lạnh băng lại vang lên: "Em là người câm sao?"
Sư tử con lại một trận run rẩy: "Không có, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829063/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.