Kiều Thạc đứng ở trước cửa phòng làm việc của thầy, suốt sáu năm qua, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống tay chân như thế này.
Không như mấy ngày trước đó, Kiều Thạc có thể đương nhiên lấy chìa khóa trong túi, mặc kệ thầy có trong phòng hay không, căn phòng này luôn cho phép cũng đến nằm nghỉ ngơi, trong tủ lạnh luôn có đồ ăn vặt của cậu, trong ngăn kéo tủ bên phải luôn có vật mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy, trên bệ cửa sổ thỉnh thoảng lại xuất hiện áo gối mà thầy tự tay giặt giũ, phơi nắng cho cậu.
Nhưng hôm nay, cậu thậm chí không xác định được mình có còn tư cách gọi một tiếng “thầy” nửa hay không?
"Sao không đi vào?"- An Ký Viễn đứng ở hành lang nhìn Kiều Thạc gần mười phút, Kiều Thạc giống như người nhà muốn vào gặp bác sĩ nhưng lại không dám, cứ đứng chần chừ ở trước cửa.
Kiều Thạc ngẩng đầu nhìn, cầm xấp kiểm điểm đặt lại vào túi, cậu cố mỉm cười nhưng nhìn còn khó coi hơn.
“Tôi còn tưởng rằng… thầy sáng sớm không có ca phẫu thuật."
Cậu từ lúc nào đều phải cẩn trọng như vậy.
Quý Hàng có ca phẫu thuật hay không, có xuống phòng khám hay có tiết dạy ở học viện, cho đến bây giờ người nắm rõ nhất luôn là Kiều Thạc.
Nhưng cái câu trêu đùa: "Muốn biết Quý Hàng ở đâu thì hỏi “đại đệ tử” nha đã trở nên xa lạ. Từ các tiền bối đến các đồng sự đều bắt đầu không mấy vui mừng khi nhìn đến lịch làm việc với cậu.
Hiện thực luôn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829057/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.