An Ký Viễn vốn không nghĩ đến khoảng thời gian cần để cậu vùi đầu hoàn thành bài tập phân tích kia đều đã dùng để làm chuyện gì.
Trên đường đi về phòng trực, cậu chợt nghe tiếng huyên náo bên trong phòng bệnh.
An Ký Viễn vốn không có tâm tình quan tâm những chuyện linh tinh kia nhưng từ trong những thanh âm hỗn loạn, cậu nghe ra giọng nói hình như của một bà dì nằm ở giường số ba mà cậu vừa mới tiếp nhận lúc sáng sớm.
Bà dì ấy họ Mao, có bộ tóc xoăn thường thấy ở phụ nữ trung niên, bà ấy khoảng ngoài năm mươi tuổi nhưng gò má đầy đặn nên gần như không thấy một nếp nhăn nào. Năng lực xã giao thì ở lúc nhận bệnh An Ký Viễn đã “lãnh giáo” qua, mỗi câu hỏi đáp không chỉ là một vấn đề chuyên môn. Chưa đến hai mươi phút đã có thể giới thiệu cho cậu được mấy cô gái.
"Dì à, cháu có bạn gái rồi, cảm ơn ý tốt của dì."
"Ai nha! Bạn gái tức là chưa kết hôn! Dì nói này, tuổi trẻ nên làm quen nhiều một chút …Tiểu Thiền của chúng ta…
An Ký Viễn: … …
"Vết sẹo trên đùi do đâu? Ngày trước có làm phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì? Bao lâu rồi?"
"Cái này a, là trước kia đi leo núi. Dì cho cháu xem ảnh nhé, chụp ngay lúc chính ngọ, trên đỉnh tháp còn như có một vòng hào quang luôn."
An Ký Viễn: …
Theo thông lệ thu thập lịch sử bệnh tật đều có thể trở thành một cuộc trò chuyện dài, nhưng hôm nay An Ký Viễn còn đang bận tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829051/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.