Cơn gió thổi qua tung màn cửa sổ, mi mắt An Ký Viễn khẽ run, vẫn trong tình trạng say ngủ, đôi mày chau lại, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ bất mãn.
Bên ngoài ổ chăn có thể là thế giới nguy hiểm, cậu cọ đầu vào gối nhưng dường như có cái gì đó lay động, co kéo làm phiền lòng.
Mũi dùi vào mặt nệm, hít sâu mùi hương của nắng mai, lại muốn say ngủ.
An Ký Viễn tự biết dáng ngủ của mình không đẹp đẽ gì, buổi sáng thức dậy thường là đầu ở cuối giường, mền rơi dưới sàn, hoặc gối đầu ở dưới chân.
Nhưng mà… hôm nay, cái gối đầu dưới chân hình như quá mềm, còn có lông nữa a…
An Ký Viễn cảm giác rất thoải mái, lắc mông, muốn đem một chân còn lại cũng tựa vào thì… gối đầu chuyển động!
“Trời ơi!”
Đột nhiên bừng tỉnh.
An Ký Viễn mở mắt, ôm mềm trong ngực ngồi dậy. Nương theo ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ nhìn rõ cái thứ quấy nhiễu mộng đẹp của mình ở cuối giường chính là một con mèo mập ú.
"Mày! Á… Mày là ai?"- Giọng khàn khàn đầy kinh ngạc.
Cậu nắm chặt mền, nhít người tựa sát đầu giường, cách xa sinh vật kia tầm hai mét.
“Mày! Mày làm sao lại nằm trên giường của tao? Mày vào phòng bằng cách nào a?”
Tối qua làm PPT đến đầu óc quay cuồng, nhưng cậu tin chắc mình có đóng cửa cẩn thận a.
Mèo ta lắc lư thân hình tròn trịa, lộ ra bao nhiêu là ngấn thịt, cong người hình cánh cung, đuôi tròn ngoe nguẩy.
Lông tơ trên lỗ tai dựng thẳng lên, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829034/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.