Vài tiếng gõ cửa dứt khoát kéo tâm trí An Ký Viễn trở về hiện thực. An Ký Viễn điều chỉnh lại tâm tình, lên tiếng:
"Ai đó?"
"Là anh, Lục Bạch!"
Cách một lớp cửa gỗ, thanh âm vẫn trong suốt. An Ký Viễn hít sâu một hơi, lấy dũng khí thoát ly cái tư thế cứng ngắc hiện tại,đứng dậy đi mở cửa.
"Anh Lục Bạch!"- An Ký Viễn đứng ở cạnh cửa, gật đầu chào hỏi, hai tay nhận lấy khay đặt dĩa bánh mì và một ly sữa, nói câu tạ lỗi:
"Hôm nay, em về có chút trễ, Trần thúc nói anh đã nghỉ ngơi, vốn định sáng mai sẽ đến chào hỏi anh.”- Có một số quy củ, đối với đứa trẻ trưởng thành trong đại gia tộc là đã khắc sâu trong xương tủy.
Lục Bạch mỉm cười, anh mặc dù không xuất thân từ đại gia tộc, nhưng có thể trở thành học trò nhập thất của An Sinh, xuất hiện như hình với bóng, vô hình chung cũng dần tiếp thu được phong cách của thế gia. Anh không có tiếp lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn lướt qua núi nhỏ vật dụng trước cửa.
An Ký Viễn có chút xấu hổ, đành phải đi vào phòng đặt khay bánh xuống bàn rồi quay trở ra, cúi người ôm hết những vật linh tinh kia vào lồng ngực, khi đứng dậy động vào tổn thương phía sau, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.
Lục Bạch không có ý bước vào trong, chỉ khó tránh liếc mắt nhìn qua một lượt nói:
"Sư phụ lệnh anh đến thoa thuốc cho em.”
An Ký Viễn mím môi lắc đầu, vô cùng đơn giản thốt ra hai tiếng mang giọng điệu của đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829022/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.