Chính động tác quen thuộc này làm Kiều Thạc có chút muốn khóc. Cậu luôn tự nhận mình tính tình khẳng khái, chưa bao giờ yếu đuối, cần phải được che chở nhưng có thể trong sáu năm qua thầy thật sự cho cậu rất nhiều sự chân thành cùng lòng trung thành tuyệt đối.
Quý Hàng dường như không cảm giác được tâm tình Kiều Thạc chập chờn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu nhóc vẫn rụt đầu xuống, không hề có ý muốn đứng lên, anh lắc nhẹ đầu, thuận thế lui về sau một bước, ở đối diện ngồi chồm hổm xuống.
Trường hợp của Dư Điềm Điềm có chút trọng yếu, bất quá nếu giải phẫu thuận lợi, các chỉ số ổn định sẽ không cần dây dưa tốn thời gian ngồi chồm hổm ở hành lang này để suy xét về ca bệnh. Nguyên nhân chân chính làm cho cả hai đều nghẹn lời không thể đối mặt, xem ra nên từ Quý Hàng ra mặt nói rõ trước.
“Sắp đến ngày giỗ của mẹ rồi?”
Kiều Thạc không nghĩ câu đầu tiên thầy nói lại là chuyện này, căn bản không cần thiết quá mức kinh ngạc, thanh âm của cậu thoáng chút nặng nề:
“Ưm, còn hai tuần lễ nữa.”
Quý Hàng gật đầu.
“Tâm trạng của bà ngoại thời gian này cũng sẽ không quá tốt.”
Kiều Thạc nhìn sắc mặt thầy hơi ngưng trọng, trong lòng cũng cảm thấy buồn buồn, không biết nên nói cái gì. Hai người thật sự rất ít khi nhắc đến Thẩm Nhất Lan, bây giờ nghĩ đến vì muốn trốn tránh mà cứ lừa mình dối người, rốt cuộc cũng đến ngày cần phải trả một cái giá thật lớn.
Một vòng kiểm tra phòng, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829018/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.