Ba mươi roi này so với những lần ăn đòn trước đó thật sự không quá nặng nhưng cả thân người lại căng cứng như một người máy, hai chân chết lặng, không có chút sức sống nào.
Thực tế, sau khi bước ra khỏi cửa, An Ký Viễn chợt có cảm giác không thể nào ung dung hơn, thậm chí như có một luồng ánh sáng ấm áp, rất dễ chịu bao bọc lấy thân mình. Cậu cảm giác bản thân như chú cá nhỏ thoát khỏi mọi ràng buộc trở về với làn nước trong xanh hiền hòa. Trước kia luôn vì hướng đến ngôi sao trên bầu trời cao kia, cứ tưởng rằng kiên trì lội ngược dòng nước sẽ nhanh chóng chạm đến nhưng mặc cho cậu giãy giụa bao lâu vẫn phải ngẩn ngơ nhận ra hoàn toàn không thể với tới được. Người không biết bay, cứ ngỡ cứ đi đi rồi sẽ đến lúc bắt kịp và vượt qua nhưng người ấy lại đã ở cao quá, trong mắt có nhiều lắm những thứ khác muốn theo đuổi, hai người vốn đã ở hai thế giới khác biệt, cậu dĩ nhiên là không thể theo kịp.
"Thầy… em sai rồi." – Quý Hàng đút hai tay vào túi quần đứng tựa vào cạnh bàn, cúi đầu nhìn mặt đất thật lâu đều không có bất kỳ động tác nào, nếu không có câu nói kia, anh thiếu chút nữa đã quên mất Kiều Thạc còn đứng ở góc tường.
"Đến đây đi!”
Chỉ ba mươi roi thôi lại như lấy hết đi tất cả sức lực của Quý Hàng.
Kiều Thạc cắn chặt mọi đứng trước mặt thầy.
“Thầy đánh em đi!”
Quý Hàng nhìn Kiều Thạc, ánh mắt mang theo sự dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829013/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.