Chuông điện thoại luôn vang lên thật đúng lúc, An Ký Viễn cũng không có thói quen nhìn lén điện thoại của người khác nhưng đang bị giáo huấn, ánh mắt rủ xuống vừa vặn nhìn đến màn hình hiện lên hai chữ “Kiều Thạc”
Quý Hàng quẹt màn hình đặt lên bên tai.
“Ưm.”
“Em cứ về nhà trước, không cần chờ.”
An Ký Viễn có thể cảm nhận được được từng ánh mắt thay đổi theo cảm xúc của anh.
“Lúc tốt, lúc xấu, không đủ ổn định.”
“Cũng tốt, em tự xem mà làm.”
“Đừng ăn mì ăn liền, nếu lười làm nhiều món ít nhất cũng nấu chút hoành thánh.”
Giọng của anh lúc ban đầu là nghiêm túc, dần dần thả lỏng xuống không còn sự ràng buộc nào, thậm chí đến mức làm An Ký Viễn cảm giác như bản thân mình không hề tồn tại.
Cây gai kia như đang cấm ngay đầu quả tim cậu, đầu kim đang ở trạng thái từ từ xuyên qua lớp da, thăm dò tìm đường chạm đến mạch máu, chưa đến mức đau nhức nhưng đủ mang đến cảm giác hơi khó chịu.
An Ký Viễn ở trước khi anh cúp điện thoại đã trở về vị trí xem kính hiển vi. Cậu tự cho rằng bản thân không để lộ chút kẽ hở nào nhưng một bên tai đo đỏ do bị Quý Hàng nhéo phơi bày tất cả.
“Sư huynh xin tha cho em rồi.”- Lực trên tay liền tăng thêm một chút nhưng giọng điệu giáo huấn so với vừa rồi nhẹ đi mấy phần.
“Đi ăn cơm, ăn xong lại luyện tiếp.”
Thiếu niên kiêu ngạo không thích nghe nhất chính là hai chữ “xin tha”, An Ký Viễn còn lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/829005/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.