Hơi nước từ kẽ hở cửa phòng tắm chui ra ngoài, tiếng nước chảy cách một cánh cửa giống như những cơn mưa mùa hạ bất chợt ở miền Giang Nam này. Quý Hàng nhíu mi, ánh mắt kiên định nhìn về bằng khen của bệnh viện B và bức tranh chữ thủy mặc treo trên tường, không hề có bất kỳ động tác nào khác.
Sư huynh mỗi thời khắc xuất hiện đều như luôn có ánh hào quang bao phủ, gương mặt tuấn tú luôn ánh lên nụ cười điềm đạm sáng ngời, khi thì có ba phần ôn hòa, khi thì năm phần thân thiện, khi thì là đầy thẳng thắn, khả ái, vui sướng tùy ý.
Khí chất ung dung, ứng xử khôn khéo, cùng chút tính cách hài hước trong từng lời nói, cử chỉ làm cho sư huynh bất luận đi đến nơi nào đều so với anh được hoan nghênh hơn rất nhiều. Tất cả những sinh viên đã từng được Nhan Đình An giảng dạy qua cho đến những y bác sĩ từng một lần cộng sự đều không thể không thốt nên những từ ngữ khen ngợi về học thức uyên bác, tính cách nồng hậu, thân thiện, cùng đôi chút hài hước. Có thể đến Quý Hàng nơi này, Nhan Đình An không tránh được luôn thốt ra những lời phê bình đặc trưng quen thuộc.
“Làm sao cứ không thích cười?”,
“Có chút cố chấp đi!”
“Quá kiệm lời đi!”
Nhan Đình An tựa như một nguồn sáng vĩnh hằng luôn chiếu rọi khắp nơi, luôn là một sự trầm tĩnh xen lẫn chút dửng dưng, cho dù đối diện với mưa rền sấm dữ vẫn giữ vững phong thái vững chãi, ung dung không chút vội vã.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/828995/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.