Khi Quý Hàng trở lại phòng bệnh, An Ký Viễn đã nâng đầu giường lên cao một chút, hai chân hơi co lên, đặt tập hồ sơ lên bắp đùi bắt đầu viết bệnh án.
Được xem là tư thế có thể tạm chấp nhận được nhưng trên trán An Ký Viễn cũng phủ lên một tầng mồ hôi lạnh.
Quý Hàng đứng phía sau khoanh tay đứng nhìn. An Ký Viễn không nhìn thấy biểu tình của anh nhưng lại cảm nhận được khí tức quen thuộc, giống khi đang làm bài thi có thầy đứng ở phía sau làm mình đều khẩn trương.
An Ký Viễn do dự một lát thì mở miệng gọi: “Anh!…Thầy!”
“Ừm.”- Quý Hàng hơi sửng sốt, thu hồi ưu tư, chỉ ngón tay vào một điểm trên mặt giấy nói:
“Đã viết biết bao bệnh án, chỗ nào cần chi tiết cặn kẽ, chỗ nào cần sơ lược ngắn gọn còn chưa phân biệt được, đến lúc này còn phạm vào sai lầm cơ bản này?”
An Ký Viễn không lên tiếng, vẻ mặt nói lên tất cả chua xót, đáng thương. Cậu nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt, tay phải cầm viết liền đưa lên miệng, nhe răng cạ cạ.
“Bốp!”
Một cái tát vỗ mạnh vào mu bàn tay phải mắng:
“Phải đánh sưng cả tay phải mới an phận? Viết của bệnh viện không bẩn sao?”
An Ký Viễn cúi đầu mím môi, tay phải bị đánh buông thõng xuống. Đây vốn là ca bệnh ít có cơ hội tiếp xúc, mới vừa bị đánh còn làm phẫu thuật, bây giờ còn bị bắt bẻ cách viết bệnh án nói sao không thấy uất ức. Cậu còn nhớ anh nói cậu có thể uất ức nên cắn môi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/828950/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.