Một ngày ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, ánh nắng chiều rủ xuống, hoàng hôn đỏ ửng một góc trời.
Cửa sổ phòng khách hé mở, làn gió thu khoan khoái rót vào. Quý Hàng nhìn tấm chăn được gấp chỉnh tề đặt trên sô pha, thử đặt tay lên, không còn chút hơi ấm, nét mặt liền lạnh đi mấy phần.
Trong nhà không có tia sinh khí, nhưng Quý Hàng không cần nghĩ cũng biết An Ký Viễn đang ở đâu. Anh lên lầu thay quần áo, không hề gấp gáp mà đi xuống bếp mở tủ lạnh, nhìn một lúc lâu cuối cùng chỉ rót một ly nước lạnh rồi khép cửa lại.
Hai cánh tay An Ký Viễn một bên đặt roi mây, một bên đặt thước, quỳ thẳng tắp giữa thư phòng, tư thế theo đúng quy củ của lần đầu tiên ở chỗ này bị anh dạy dỗ. Đại khái do dùng quá nhiều tinh lực và thể lực để duy trì tư thế, thính giác cũng trở nên chậm chạp, không hề nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Khi cửa vừa mở cũng là lúc dâng lên một luồng khí tràng cực đại, tay phải cầm roi mây run lên, nháy mắt rơi xuống sàn.
Luồng khí lạnh tỏ ra trên người anh hai gần như làm cả người An Ký Viễn đóng thành băng, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Mấy lần?”
An Ký Viễn cắn răng đáp lời: “Hai… mươi lăm.”
Đây không phải con số làm người ta kinh ngạc, lần trước cùng nó lập quy củ, Quý Hàng còn ngồi bên cạnh, bất luận là roi mây hay thước rơi xuống đều cúi xuống giúp nó nhặt lên. Mà lần này, phải tự mình cân bằng, dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/828936/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.