An Ký Viễn nghe xong trợn to hai mắt, toàn thân căng cứng, cắn chặt môi không thốt ra được tiếng nào. Sự sợ hãi tuôn trào mãnh liệt, ăn mòn nội tâm tràn đầy sự tự ái.
“Không phải nói muốn gánh vác trách nhiệm sao?”- Cán chổi vung lên, thanh âm phá gió hòa cùng giọng nói lạnh lùng đầy nghiêm khắc của Quý Hàng:
“Không muốn ăn đòn thì cút, muốn ăn đòn thì cởi quần, cúi xuống, mông nâng cao.”
Mỗi một mệnh lệnh đều nằm ngoài sức tưởng tượng của An Ký Viễn. Gương mặt của cậu từ ửng đỏ chuyển sang trắng bệch, cảm giác như có bàn tay đang bóp chặt cổ họng, cắt đi luồng dưỡng khí truyền đến đại não, đầu óc choáng váng, nhịp thở trên nên dồn dập cực độ.
“Anh… em biết lỗi rồi.”- Anh mấy tuần qua đối với cậu quá tốt, tốt đến mức cậu đã quên mất đây là người vô cùng khắt khe, bá đạo, căn bản không cho phép có một chút sai sót nào.
“Có thể hay không…”
Không chờ người nói xong, Quý Hàng tiến lên nắm chặt cánh tay em trai kéo mạnh về trước. An Ký Viễn hoảng hốt cả người theo bản năng dồn trọng tâm về phía sau, một tay nắm chặt cánh tay anh nhưng thật sự nào dám động thủ, chỉ nhỏ giọng khẩn cầu:
“Anh… đừng đuổi em đi, em… cởi… anh đừng vậy mà.”
Cơ hội lựa chọn từ trước đến nay chỉ có một lần duy nhất giống như trong ca cấp cứu ra quyết định, thuốc một khi đã truyền vào tĩnh mạch thì không thể vãn hồi được nữa.
Quý Hàng không nói một lời, trầm mặt kéo An Ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ca-ky-vi-tu/828933/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.