“ Phu nhân, nàng có mệt không?”
Thiếp vẫn ổn. Chỉ là Lê Nhi, nó khóc nhiều, mệt quá đã thiếp đi rồi.
“ Ráng một chút nữa thôi. Cũng gần đến nơi rồi.”
“ Biên cương tuy xa xôi, nhưng cuộc sống đơn giản, thanh tịnh. Đến đấy rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng và con thật tốt.”
“ Ta hứa, cả đời...”
Thiếp nghe rồi. Chàng đừng có suốt ngày lải nhải nữa được không? Đại tướng quân mà như thế, không sợ người ta cười cho à?
Thất Ly công chúa xinh đẹp động lòng tuy ngoài mặt phê phán tướng công mình như vậy, nhưng thật tâm, có người phụ nữ nào lại không cảm động trước những lời nói đó...
“ ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt, cả đời...”
Ầm!
Tướng công! Chuyện gì vậy? Chàng không sao chứ? Tướng công?
“ Ta không sao. Nàng mau bế Lê Nhi xuống đây.”
Thất Ly công chúa bước xuống, đôi mắt Đại tướng quân đầy tin cậy, đôi tay đầy thô ráp mà vững chãi nắm lấy nàng. Đến tận những khoảnh khắc sinh tử, ngài vẫn chọn con đường bình yên nhất cho nàng. Năm xưa, vì điều này mà nàng chấp thuận gả cho ngài chăng?
Hơn hai mươi gã hắc y nhân bao quanh lấy họ. Tinh ý một chút, sẽ thấy được thanh kiếm khắc ký hiệu rất riêng biệt của Cẩm y vệ hoàng gia. Đã như vậy, việc bình an rời khỏi đây là không thể, có chăng chỉ là kéo dài thời gian.
“ Tiểu Phong, dẫn Lê Nhi chạy khỏi đây! Mau!”
Tướng công?
“ Đi!” “ Đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-boi-le/2227893/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.