“Nương, đây là thương mà.”
“Nương biết đây là thương.”
Nương Tiểu Uyển đấm đấm thắt lưng “Đây là võ lâm chí bảo, Thiên Hoa Loạn Vũ của nương.”
“Á?” Tiểu Uyển thở dài sờ lên cây thương đẹp đẽ, kích động nói “Cho ta hả!?”
“Còn lâu mới cho ngươi!”
Nương Tiểu Uyển đem một cây thương bằng gỗ dựng phía sau đưa cho Tiểu Uyển, Tiểu Uyển tiếp lấy, ngắm ngắm Thiên Hoa Loạn Vũ trong tay nương,buồn bực.
“Nha đầu, nếu ngươi muốn Thiên Hoa Loạn Vũ, sẽ có người khác tặng cho ngươi.”
“Ai?”
“Hahaha…” Nương Tiểu Uyển cười cười thần bí “Ngươi sẽ nhận được.Trước hết ngươi hãy nói cho ta nghe một chút đi, ngươi và hồ ly tinh này đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây là chuyện riêng của nữ nhi nha.”
“Ui! Chuyện riêng của ngươi không thể nói?” Nương Tiểu Uyển sờ sờ cằm “Vậy để ta đi kể cho con rể nghe, Tiểu Uyển của chúng ta năm tuổi màcòn đái dầm.”
“Ngươi! Ngươi dám nói! Ta sẽ ra hậu viện bắt sâu lông!”
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi làm phản hả!” Nương Tiểu Uyển mộtthương quét ngang đến cổ Tiểu Uyển, Tiểu Uyển ôm cổ kêu lên ngao ngao.
“Cha nói!”
“Nói cái gì!?”
“Ặc…” Tiểu Uyển chột dạ nói “Không có gì…”
“Tóc ngươi còn ướt kìa, mới tắm gội hả, không phải nha đầu nhà ngươi lười chảy thây hay sao?”
“Ta sửa rồi.”
Nương Tiểu Uyển lộ ra ánh mắt ám muội “Con rể thật có ảnh hưởng mà,còn lợi hại hơn so với nương. Nương thực thương tâm…” Sau đó bắt đầu giả bộ khóc.
Không phải… vì Hồ Ly Tuyết…
Tiểu Uyển nghịch nghịch cây thương bằng gỗ, cúi đầu không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bo-dao-khong-phun-bi/1607612/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.