Bồ Đào đột nhiên bốc lửa giận!
Đứng bật dậy, cũng không thèm nhìn tới hắn, đến chụp lấy cây thương Thiên Hoa Loạn Vũ, giận dữ phóng tới gương mặt yêu mị xấu xa kia đâm một phát.
Quý Tử Thiến cười rộ lên, Bồ Đào định thần lại liền hối hận.
"Sao vậy!?"
Quý Tử Thiến cầm cây thương lui về phía sau hai bước, thấy Bồ Đào đỏ mặt, bộ dáng thu hồi thương quẫn bách, càng cười to hơn chọc tiếp "Sao không dám cất bước đi lại đây a?"
"Ngươi đi chết đi!!"
Bồ Đào ôm bụng, quẳng đi Thiên Hoa Loạn Vũ, buồn bã chạy thẳng về phòng.
Nín thở ngồi trên giường.
Có ai nói cho nàng biết, có phải đương kim võ lâm nữ hiệp đều như thế này hay không a?
Cái quần nhỏ kia có độn đoạn vải bố làm Bồ Đào căn bản không dám cất bước đi, làm sao còn có thể vũ đao lộng thương, phi thân trèo vách tường?
Quý Tử Thiến tên tiểu bại hoại nhà ngươi, không phải phụ thân ngươi là yêu mị đoạn tụ hay sao? Sao ngươi còn biết đến cái kia!? Còn dám cười chọc ta!
Bồ Đào túm một lọn tóc, xem đó là Quý Tử Thiến, hung hăng cắn xé.
Rẹt......
Cửa phòng mở, Quý Tử Thiến yêu mị thò đầu vào.
"Tiểu Bồ Đào, Quý ca ca sai rồi."
"Đi ra, ai là muội muội của nhà ngươi!"
"Đừng giận mà." Quý Tử Thiến trực tiếp đẩy cửa ra, bước vào, đến ngồi sát bên người Bồ Đào, ôm lấy nàng. Bồ Đào giãy dụa quay mình đi, thế là Quý Tử Thiến nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, vừa nói vừa xoa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bo-dao-khong-phun-bi/1607548/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.