Ăn xong que kem trên tay, Thẩm Ngôn liền tìm đường đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ điện gia dụng, hắn muốn mua một cái lò vi sóng, một số loài nồi chảo cơ bản và một đống đồ dùng làm bếp khác.
Hắn hiện tại giống như một đại sư kiếm thuật có kiếm pháp siêu cao, mà đồ làm bếp chính là vũ khí quan trọng trong tay hắn.
Đại sư kiếm thuật mà không được luyện kiếm thì sẽ ngứa tay, hắn bây giờ mà không được vùng vẫy trong nhà bếp thì sẽ cực độ khó chịu.
Loại bức bách ấy hẳn là cái giá phải trả để sở hữu được kỹ năng nấu nướng đỉnh cấp này mà hệ thống ban cho hắn, nếu nói anh đã yêu quý công việc nấu ăn, vậy thì anh phải thật lòng thật dạ yêu quý nó.
Đương nhiên thứ cảm xúc đó cũng không phải là chuyện xấu gì.
Vả lại Thẩm Ngôn còn có ý định khác, trước đó lúc ăn cơm trưa, Thẩm Ngôn đã hỏi qua Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, trên cơ bản thời điểm các nàng ở trường quay, đều là ăn vội vàng cho qua bữa cùng các nhân viên công tác khác, nghĩa là mỗi người một hộp cơm, mạnh ai nấy ăn.
Buổi tối về lại khách sạn cũng vậy, thỉnh thoảng sẽ nhờ trợ lý xuống mượn bếp của khách sạn làm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là gọi thức ăn từ bên ngoài về.
Thẩm Ngôn cảm thấy mình đã cầm một tháng mười vạn khối tiền của người ta, vậy thì nhất định phải nỗ lực hồi báo đầy đủ, bằng không số ‘tiền lương’ này hắn cầm cũng phỏng tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/95353/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.