Tiếng hát của hắn rất từ tính, rất chậm rãi, như thể chỉ đang thuận tiện gảy một khúc nhạc, hát một khúc ca để giết thời gian, nhưng lại khiến trong lòng mọi người ngồi đây cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, phảng phất như tiết trời đầu hạ oi ả mà được nhấp một hớp bia ướp lạnh, từ trong ra ngoài đều thấy thư sướng.
"Tốt lắm!"
Quách Đắc Cương đứng ở bên cánh gà, thấp giọng khen ngợi. Tôn Diệu đứng cạnh ông cũng theo bản năng giơ ngón tay cái lên.
Cái gọi là ‘trong nghề xem môn đạo’ chính là như thế, so với khán giả bên dưới, cảm xúc của hai người Quách Đắc Cương càng sâu lắng hơn.
Loại ca từ thái bình mà Thẩm Ngôn đang biểu diễn kỳ thật cũng được xem là hát khúc, đương nhiên gọi là hát hí khúc cũng không sai.
Chủ yếu vận dụng yếu tố "Tam cổ tam tân" (Ba cũ ba mới): Từ phú cổ, văn hóa cổ, giai điệu cổ, cách hát mới, cách phối mới, khái niệm mới.
Tuy hình thức sáng tác của dòng nghệ thuật cổ này khá đa dạng, nhưng tựu chung đều có một điểm giống nhau, đó là lấy bối cảnh từ các điển cố, điển tích, văn học cổ đại của Hoa Hạ rồi dùng âm nhạc hiện đại hát nên hương vị cổ điển.
Phong cách ca khúc thì lại thường phỏng theo cách diễn tấu của phương Đông, sử dụng một số nhạc khí đặc trưng của âm nhạc phương Đông như đàn tì bà, đàn nguyệt, đàn cầm..., âm điệu uyển chuyển réo rắt, mang lại mỹ cảm của Phương Đông cho người nghe.
Cách gọi tuy khác biệt nhưng trên bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835746/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.