Dương Mật lại nói tiếp: “Chế độ quay phim như vậy đối với đài truyền hình và công ty quảng cáo là vô cùng có lợi, bởi vì vĩnh viện bọn họ cũng không thua thiệt gì, nhưng đối với bên sản xuất thì rất tàn khốc, rất có thể người đầu tư vốn nhiều để quay một bộ phim, nhưng cuối cùng lại đổ sông đổ biển, cho nên hiện tại không ai tình nguyện thử sức.”
“Thật ra nếu em muốn làm lớn, vẫn cần kiếm được kịch bản phim điện ảnh. Phim truyền hình không có ý nghĩa lắm, tuy kiếm tiền cũng khá nhưng quả thật là không thấm thía vào đâu so với phim điện ảnh. Doanh thu của điện ảnh tuy không chắc cú như phim truyền hình, nhưng lại đúng kiểu “làm liều ăn nhiều”, nếu may mắn phim bạo hot, phòng vé bán được số lượng lớn, thì doanh thu kiếm về chính là mấy ức, mười mấy ức. Vì sao trong vòng nghệ thuật này, diễn viên điện ảnh so với diễn viên truyền hình luôn có địa vị cao hơn, cũng chính là bởi vì lợi nhuận mà bọn họ kiếm về lớn hơn diễn viên truyền hình phải nói là xa xa hít khói.” Dương Mật tựa đầu lên vai Thẩm Ngôn, có chút ý tứ nói.
Thẩm Ngôn tò mò hỏi: “Vậy em vì cái gì lại không đóng phim điện ảnh?”
Dương Mật thở dài đáp: “Sao lại không đóng, em đóng rồi đấy chứ, kết quả ngay cả mẹ em còn chẳng biết gì về bộ phim đó luôn, thất bại thảm hại, làm tâm em đau chết mất.”
“Ha!” Thẩm Ngôn bị chọc cười.
Dương Mật dùng cái trán trắng mịn của mình cọ cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835699/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.