Nhạc Vân Bằng cười cười, cung kính đáp: "Hoàng lão sư, anh nói đi, giờ em cần phải làm gì, em nhất định sẽ nghênh tiếp anh tới cùng luôn."
Hoàng Bác ha hả cười lớn, "Khá lắm, vậy chịu phạt ba ly rượu nhé?"
"Đương nhiên, đương nhiên!"
Nhạc Vân Bằng không nói nhiều lời, dứt khoát đổ rượu đầy ly.
Đông Lỵ Á thấy vậy bèn trêu chọc anh ta, "Tiểu Nhạc ca, anh đây như vậy là không được. Đối đãi cũng quá khác nhau đi, đâu chỉ có mỗi Bác ca, anh cũng hù chồng em giật mình kia mà. Thế mà không thấy anh có một điểm biểu thị chân thành nào."
Nhạc Vân Bằng đột nhiên xụ mặt, vờ hất cằm, bảo: "Nam nhân đang nói chuyện, nữ nhân chen miệng gì, một điểm quy củ cũng không biết."
"Anh đi chết luôn đi!"
"Ha ha ha!"
Nhạc Vân Bằng, Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á vừa mới cùng ‘đi du lịch’ dài ngày với nhau trở về, quan hệ tất nhiên là vô cùng thân thiết, tiện miệng nói đùa cũng không ai thấy hiếu kỳ.
Đông Lỵ Á cũng rất phối hợp, nàng vờ đưa tay che mặt, sau đó dụi đầu vào bờ vai Thẩm Ngôn, ai oán cáo trạng: "Chồng à, có người bắt nạt em kìa."
Thẩm Ngôn phối hợp ôm lấy Đông Lỵ Á, vỗ về cô nàng. Sau đó hắn vứt cái mớ khăn tay ban nãy xuống bàn, cầm một cái chén không đưa lên quơ quơ trước mặt Nhạc Vân Bằng.
Nhạc Vân Bằng bèn giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chao ôi, thật là tình cờ, đây không phải là Thẩm lão sư sao? Lỗi tại ta, ta có mắt không tròng, trước kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835666/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.