"Các nàng ấy sao...."
Nét cười trên mặt Thẩm Ngôn khó mà giấu được, bởi vì hắn đang nghĩ tới đoạn thời gian ngọt ngào lúc còn ở Hoành Điếm với hai cô vợ nhỏ kia.
Đông Lỵ Á nín thở, mang theo sự chờ mong, sau đó biến thành thất vọng, cuối cùng triệt để hóa phiền muộn.
Nguyên lai mình không phải là đại tỷ, nhiều lắm cũng chỉ được tính là tam tỷ mà thôi. Vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là ‘tam’ chứ? Tiểu tam, tiểu tam, nghe là thấy điềm xấu rồi có được hay không...
"Chồng à, em cũng muốn hát!"
"Em còn muốn uống canh bổ máu dưỡng nhan!"
"Hơn nữa em còn muốn được nghe bản ghi âm « Quỷ thổi đèn » anh làm riêng cho em!"
Đông Lỵ Á bĩu môi, lăn lộn trong vòng tay Thẩm Ngôn, nũng nịu nói.
Không làm được đại tỷ thì đành chịu, nhưng những gì mấy người Mật Mật có, nàng một cái cũng không thể thiếu.
Thẩm Ngôn buồn cười vỗ vào mông Đông Lỵ Á cái bốp, đoạn nói: "Đây đều là việc nhỏ mà, anh cũng đâu nói là không đáp ứng em, cần gì phải tức giận chứ, mau cười một cái xem nào."
Đông Lỵ Á đương nhiên sẽ không đem những tính toán trong đầu nói cho Thẩm Ngôn nghe, thấy hắn nói vậy nàng bèn nói lảng sang chuyện khác: "Bảo sao trước đây em còn thấy ngạc nhiên. Em chơi với bọn họ lâu như vậy, khả năng hát hò của hai cậu ấy như nào em rất rõ, thế mà đùng phát cả hai cho ra mắt bài hát solo, mà solo còn đỡ, công ty của Dương Mật còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835637/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.