Sáng sớm năm giờ, Thẩm Ngôn đúng lúc tỉnh dậy. Vừa mở mắt hắn liền cảm thấy cánh tay có chút nhức mỏi, không cần nghiêng đầu qua xem cũng biết chắc là vì Lưu Sư Sư đang nằm dán lên trên tay mình.
Nàng vẫn đang ngủ rất ngoan, gương mặt trắng trẻo nhu hòa khiến người ta nhịn không được mà tăng thêm vài phần sủng nịch. Không rõ nàng đang mơ tới chuyện gì mà thỉnh thoảng Thẩm Ngôn lại thấy khóe môi nàng cong cong lên, lắm lúc còn đưa tay quẹt ngang miệng, trông đáng yêu không tả nổi.
Ánh mắt Thẩm Ngôn hiện rõ vẻ cưng chiều, ngón tay nhẹ nhàng lướt khẽ qua gương mặt của Lưu Sư Sư, sau đó lại lân mê đôi môi hồng nhạt của nàng một lúc, cuối cùng nhịn không được, hắn vuốt khẽ vài lọn tóc lơ thơ trên má nàng ra sau tai, sau đấy cúi xuống hôn cái chóc lên mặt nàng.
Lưu Sư Sư bị cái hôn của hắn làm giật mình bừng tỉnh, đôi mắt buồn ngủ mang theo sự mông lung mờ mịt, dường như nhất thời còn chưa nhận ra được hoàn cảnh xung quanh, nàng bèn theo bản năng quay qua quay lại vài lần, mãi tới khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Thẩm Ngôn, lúc này nàng mới bừng tỉnh lại, đáy lòng cảm thấy an tâm kỳ lạ, Lưu Sư Sư vô thức lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Nàng cố nhấc người lên, ôm thật chặt lấy cổ của hắn, đôi mắt nhắm tịt lại, nũng nịu kêu lên: "Chồng à..."
"Anh nghe..."
"..."
Lưu Sư Sư không có phản ứng, cũng không đáp lại lời hắn, Thẩm Ngôn ngạc nhiên cúi đầu xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835609/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.