Đợi bọn họ chơi tới khi thỏa sức thì thời gian cũng đã qua giữa trưa.
Lúc này ai cũng đói bụng, vì thế vừa nghe nói cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong, hơn nữa còn là ăn ngoài trời, cả đoàn Hoa Thiếu đều cảm thấy rất hào hứng.
Thế nhưng sau khi thấy người địa phương ở nhà hàng mà Lôi Gia Âm đã đặt trước mang tới từng giỏ đồ ăn rồi trải phông bạt ra mặt đất, sắc mặt các thành viên lập tức thay đổi.
Không thể không nói, so với vụ trượt cỏ trước đó, việc ‘ăn cơm dã ngoại’ này còn khiến tâm tình mọi người hỏng bét hơn. Cả đám quay sang nhìn Lôi Gia Âm, chỉ thoáng chốc, anh ta đã nhận được vô số ánh mắt xem thường.
"Bãi cỏ và thảo nguyên là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, ăn cơm dã ngoại trên bãi cỏ và ăn cơm dã ngoại trên thảo nguyên cũng là hai khái niệm khác nhau một trời một vực đó anh."
"Lôi ca, anh có thù với bọn em à? Tại sao lại muốn tra tấn mọi người như thế?"
"Mấy du khách khác bảo đảm sẽ cười thầm sau lưng chúng ta. Đoán chừng cũng chỉ có đại ngốc tử mới quyết định ăn cơm giữa thảo nguyên như này thôi, nhóm chúng ta chính là tám tên đại ngốc tử.”
“Lôi Tử, cỏ cao tới đầu gối tôi luôn nè, rồi tôi ngồi xuống ăn kiểu gì hả hả hả?”
Các thành viên luân phiên oán trách, Lôi Gia Âm thì một mực cúi đầu giả chết.
Vốn suy nghĩ ban đầu của anh ta rất lý tưởng. Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, ăn cơm dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835564/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.