“Cách gì? Ý cậu là sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ra vẻ thần bí đáp: “Bọn mình không thay đổi được suy nghĩ của người khác nhưng bọn mình có thể thay đổi chính bản thân mình mà. Cùng lắm thì rời khỏi anh ấy thôi, cũng không phải việc gì ghê gớm, sau đó chúng ta có thể thi xem ai có bạn trai trước ai.”
Dương Mật đề phòng: “Cậu đây là đang có ý định dụ dỗ tớ bỏ Thẩm Ngôn sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba phá ra cười lớn, đoạn nói: “Không, không, chỉ là đưa thêm cho cậu một đề nghị để cậu đỡ nhức não thôi.”
“Cậu là đầu heo à, lúc này rồi mà còn có tâm tư trêu chọc tớ. Cậu khai thiệt đi, cậu muốn dụ tớ buông tay Thẩm Ngôn để cậu độc chiếm anh ấy chứ gì?”
“Ai nha, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, tớ không có ý gì khác đâu, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Hừ, mặc kệ cậu. Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa.” Dương Mật tức giận nói một câu, làm bộ muốn cúp máy.
Đúng lúc này, Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên nói: “Mật tỷ, tớ nói thật lòng nhé, kỳ thật đó không phải là chuyện kinh khủng nhất đâu, cậu biết cái gì còn kinh khủng hơn không?”
“Cái gì?”
“Tớ cũng nhìn ra được các cậu ấy đối với Thẩm Ngôn đều có ý tứ mà. Chính vì vậy tớ cũng đoán được tương lai hai người chúng ta còn phải chung sống hòa thuận với thêm nhiều chị em nữa. Nhưng là.... tớ không dám khẳng định mình sẽ vui vẻ, cũng không dám khẳng định mình sẽ không mặt nặng mày nhẹ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835514/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.