Nói xong, Đông Lỵ Á đẩy đẩy cánh tay Thẩm Ngôn, nói: "Thẩm Ngôn, mau tới chúc các bạn khán giả đang xem video ngủ ngon đi."
Thẩm Ngôn gạt tay nàng ra: "Không nói, tôi với bọn họ cũng chẳng quen biết gì nhau.”
Đông Lỵ Á lắc đầu, "Cái gì gọi là không quen biết chứ, đây chính là áo cơm phụ mẫu (1) của chúng ta đó."
Thẩm Ngôn vẫn nhắm chặt mắt, chỉ mở miệng đáp: "Cả ngày mắng tôi nát nước mà còn bảo là áo cơm phụ mẫu của tôi? Tôi nói thật nhé, nếu tôi mà có phụ mẫu như vậy thật, tôi lập tức cầm đao lên, một phát lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ cho xong.”
"Khụ!" Đông Lỵ Á bị chọc cho nhịn không được phì cười.
Mà khán giả đang xem video chẳng những không khó chịu, ngược lại còn hùa theo đùa giỡn với câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn.
"Ha ha ha ha ha, em thấy oán khí của Thẩm Ngôn nặng lắm rồi nha. Thẩm ca ca, em nói anh nghe. Không phải “cha mẹ” nào cũng xấu xa, cả ngày mắng chửi anh đâu. Ít nhất em không như vậy nè. Anh mau mau nói chúc em ngủ ngon đi.”
"Nghịch tử, ta mới nói ngươi có hai câu mà ngươi lại dám đòi lóc xương trả ta ư?"
"Nghịch tử, nếu không phải con gặp rắc rối khi cưới cùng lúc năm yêu tinh kia, đang yên đang lành cha lại mắng con chắc? Còn không biết hối lỗi sao?"
"Xem xem Thẩm lão sư đang bày ra dáng vẻ ngạo kiều kìa, thật là đáng yêu, ha ha ha ha ha!"
"Một đám người toàn là bạch liên hoa (2),
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835472/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.