Lôi Gia Âm xuống xe, giang hai cánh tay ra, thoải mái đón gió như thể muốn ôm hết bầu không khí quá đỗi trong lành ấy vào người. Hai mắt anh ta nhắm lại, trông gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.
"Đẹp quá, tớ muốn ở đây luôn rồi!"
"Chị Đan Đan, chị mau nhìn này, cái nhà chòi kia nhỏ xíu xiu luôn."
Mấy cô gái đã hoàn toàn mê mẩn cảnh đẹp trước mắt, không có nhà cao tầng, không có xe cộ khói bụi, không có người đi đường qua lại đông đúc, khung cảnh đồng cỏ nơi đây hệt như một thảm lông màu xanh lá chạy dài. Bầu trời thì thoáng đãng, trong xanh, không khí lại vô cùng trong lành. Hít căng cả một hơi đầy lồng ngực cảm thấy thiệt là sảng khoái.
Nơi Lôi Gia Âm chọn dừng chân có một con sông nhỏ chỉ rộng khoảng hơn hai mét, nhưng giữa thảm cỏ xanh lá mướt mắt như này thì dòng sông nho nhỏ ấy chảy dọc theo thảo nguyên hệt như một vật trang trí đẹp mắt, điểm xuyết vào bãi cỏ xanh tươi nơi đây.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bãi cỏ tựa như hải dương, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Tâm tình của Thẩm Ngôn cực kỳ sảng khoái, sức hấp dẫn của thiên nhiên là thứ mà nhân loại không cách nào chế tạo hay phỏng chế giống hoàn toàn được.
Có thể tự mình đến đây, đắm mình vào thảo nguyên rộng lớn như vậy, nội tâm con người bỗng trở nên rộng rãi và bao dung hẳn, hắn có cảm giác thả lỏng và thoải mái vô cùng, giờ khắc này dù ai có làm gì có lỗi với hắn thì Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835438/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.