Đây chính là một vòng lặp vô hạn không hồi kết.
Muốn thăng cấp kỹ năng tới cấp Tông Sư, vậy hắn nhất định phải đạt được tâm cảnh, nảy sinh lòng yêu quý với nghề nghiệp đó.
Mà bởi vì yêu quý, cho nên sẽ khiến một Thẩm Ngôn vốn nguyên bản không hề có chút hứng thú nào với ngành nghề này lại trở nên đặc biệt si mê và cuồng nhiệt nó.
Hiện tại chính là như thế. Buổi sáng Thẩm Ngôn vẫn còn cảm thấy chẳng hứng thú, không thèm để ý gì đến công việc của mọi người xung quanh, thế nhưng đến bây giờ thì lại trở nên nhịn không được muốn dõi theo quá trình bọn họ quay chụp.
Hắn vừa quan sát vừa suy nghĩ xem đạo diễn hiện trường đã khống chế năng lực quay ổn chưa, nhìn xem đạo diễn ánh sáng đã điều tiết vận dụng gương phản quang hợp cách chưa, hay tự nhủ nếu là chính mình thì với cảnh kịch trước mắt, hắn sẽ quay như thế nào.
Không chỉ vậy, não hắn còn phân bố suy nghĩ cả về phía diễn viên. Hắn âm thầm đặt mình vào từng nhân vật để thầm so sánh xem, nếu là hắn thì hắn sẽ diễn ra làm sao, vị trí đứng trước ống kính của người này đã thích hợp chưa, hay lời kịch của người kia có phù hợp với tính cách của vai diễn cũng như sự phát triển của kịch bản không, hoặc là diễn viên nọ hẳn nên phối hợp hoạt động tứ chi với lời thoại để ăn khớp với cảnh diễn đó mới phải...
Thậm chí, bởi vì hội họa cùng thư pháp đều đã đạt đến cấp Tông Sư, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835204/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.