Thẩm Ngôn tủm tỉm cười, nhún nhún vai, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hoàng Bác nói: "Nếu chúng ta đã là anh em, vậy anh cũng sẽ không khách khí nữa, cái kia... Khi nào mới có bữa cơm như vậy nữa? Nấu nhiều thêm cho mỗi mình anh, chắc không tới nổi làm cậu mệt mỏi lắm đâu ha."
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Anh đây phải hỏi Dương Mật và Nhiệt Ba, tôi hiện tại chỉ là nhân viên tạm thời của các nàng thôi."
Dương Mật thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Bác ca, về sau anh em mình cùng nhau ăn cơm mỗi ngày đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh láu táu khoe: "Thẩm Ngôn đã nói sẽ phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày cho tụi em đó, thân thủ của ảnh thì miễn bàn rồi."
"Được, cứ quyết định như vậy nhé, gặp lại các em sau." Hoàng Bác khoát khoát tay, hài lòng rời khỏi phòng.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chào tạm biệt Hoàng ảnh đế xong vẫn chưa định đi, hai nàng chiếm cứ một góc giường của Thẩm Ngôn ngồi ngẩn người, cứ thế một mực ngây ngốc đến mười giờ hơn mới trở về phòng đi ngủ.
...
Ngày thứ hai lại là một ngày nắng đẹp.
Thẩm Ngôn năm giờ đã rời giường, đoàn làm phim của Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chính thức khởi công, cả hai người bọn họ hôm nay đều có cảnh quay, vì vậy hắn muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai cô nương này.
Hắn lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, trong lúc bắc nồi nấu cháo thì nhanh chóng chưng hai phần sủi cảo nhỏ, làm thêm ba quả trứng luộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835162/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.