Vào lúc mọi người đang làm việc hối hả, sếp Tùng mới tới. Khi mọi người quay lại để chào sếp thì thấy Mỹ Anh đi cùng và đang khoác vào tay Minh Tùng.
Khuôn mặt trông có vẻ không được khỏe của anh ta quét ngang mọi người gật đầu rồi quay lưng đi vào phòng cùng với Mỹ Anh.
Rầm. Sau khi phòng riêng của Minh Tùng đóng cửa lại. Mọi người rì rầm bàn tán.
Không ngờ công khai vậy luôn. Một người mà kể cả đồng nghiệp nữ hay nam đều tin rằng sẽ không công khai đi làm với tiểu tam tin đồn.
Mặc dù hai bàn tay không rời khỏi màn bàn phím máy tính nhưng giao diện Word 2013 không có xuất hiện thêm từ ngữ nào cả.Gia Hân cô đang ngẩn người.
Cô cảm thấy sếp Tùng có gì đó là lạ so với thường ngày. Một cảm giác khác thường mà cô không thể gọi tên đó là gì.
Mỹ Anh thì dù điệu cười thảo mai luôn xuất hiện trên khuôn mặt tưởng chừng dễ thương hiền lành đó hôm nay cô cũng cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.
Mọi người vẫn xì xào bàn tán to nhỏ.
Chợt có một bàn tay đập nhẹ vào vai, cô giật mình quay lưng lại. Là Minh Ngọc.
- Bà làm tôi giật mình đấy. Nhanh nhanh, vô lại vai bên kia của tôi đi. Bố tôi bảo không nên đập vào một bên vai như vậy.
Vội đưa bàn tay đập nhẹ vào một bên vai khác của cô, Minh Ngọc xin lỗi rồi nói nhỏ:
- Bà thấy chưa? Tôi đã nói là chính mắt tôi trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bai/2530079/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.