Sau khi buổi lễ kết thúc thì cô có vác máy ảnh đi quay lại cảnh của các gian hàng mà các lớp đã chuẩn bị. Đồ ăn có, đồ lưu niệm có, trò chơi cũng có cho nên khá là nhộn nhịp. Đây cũng là dịp mà vừa rèn luyện được kĩ năng bán hàng cũng như kĩ năng làm việc nhóm cho nên cũng khá là ý nghĩa.
Suốt quãng thời gian đi vòng vòng xung quanh sân bóng – nơi mà được chưng dụng làm bãi để dựng gian hàng thì Quốc Thiện luôn đi cùng cô, đôi khi anh còn làm cameramen trưng dụng khi cô muốn phỏng vấn các thầy cô hay các bạn học sinh.
Lúc này thì cô đang đứng chờ ở một quầy hàng bán tokbokki nóng hổi nghi ngút khói nhìn một bạn gái nhỏ nhắn đang múc đồ ăn vào tô hộp nhựa để bán cho cô ăn thử. Vì cũng đã gần giờ trưa rồi cho nên cô muốn ăn một chút gì đó lót dạ.
Đang tính trả tiền thì một bàn tay nhanh hơn cô đưa tờ tiền màu đỏ cho cô bé và nhận tiền thối ngay lập tức. Sau khi cất tiền thừa vào trong ví thì anh cười cười nhìn cô, nói:
- Để anh trả cho, cũng lâu rồi anh cũng không khao em cái gì.
Lúc bọn cô còn trong sinh hoạt chung ở đội văn nghệ của trường thì lâu lâu, anh cũng hay mua đồ ăn vặt, trà sữa cho các bạn nữ trong đội, và cô cũng là một trong số đó.
Tuy nhiên, cô cũng không còn là một cô bé tự suy nghĩ nhiều như ngày trước, tin vào ba câu chuyện ngôn tình nữa cho nên cô nói:
- Hôm nay anh mời em thì hôm sau cho em mời lại nha, cho công bằng. – Rồi đưa anh một cái thìa nữa, và bảo anh có thể ăn cùng. Dù gì cô cũng muốn thử thêm một vài quầy nữa, chia sẻ với anh cô sẽ ăn được nhiều món hơn.
Đang ăn dở thì có một vài cô bé tiến tới gần bọn cô rồi nhìn Quốc Thiện, mặt đầy vẻ ngại ngù muốn xin số điện thoại của anh. Cô nhìn cảnh này với vẻ mặt đầy bất ngờ. Không ngờ bọn trẻ bây giờ dạn dĩ vậy, có thể tự tin mà xin số điện thoại của một người xa lạ. Cô thời đó còn chưa dám mở lời xin số điện thoại của anh mặc dù hai người hay cùng tập duyệt với nhau.
Thấy cô nhìn như vậy, anh hơi bật cười, tuy nhiên điều chỉnh được trạng thái rất nhanh sau đó. Anh rút từ trong ví ra, chiếc thẻ đỏ ngành cảnh sát chói lóa được đưa ra trước mặt các cô bé ấy rồi hỏi:
- Các em đã 18 tuổi chưa? Mặc dù việc xin số không bao hàm vào trong hành vi quấy rối nhưng mà với hơn 5 năm phục vụ trong ngành thì lương tâm tôi không cho phép cho các em số điện thoại. Xin lỗi các em nhiều.
Mấy cô bé thở dài thất vọng, tuy nhiên có một cô bé khá dễ thương nhưng vẻ mặt hơi kiêu kì nhìn nhìn hai người rồi nói:
- Không cho thì thôi. Còn không phải là bị bạn gái quản nghiêm à. Không phải vì anh đẹp trai không thì bọn tôi cũng không xin số anh đâu. – Nói rồi quay lưng bỏ đi mất.
Mắt Gia Hân trợn tròn lên nhìn bóng dáng của họ đang dần dần đi khuất, rồi quay lại nhìn anh hỏi:
- Đợt giờ lứa trẻ đều như thế này à?
Thấy biểu hiện của cô, anh bật cười:
- Anh không dám khẳng định với em nhưng mà một vài đứa trẻ vị thành niên anh gặp cũng cá tính lắm.
Cô chậc chậc lắc đầu nghĩ " Đúng là mỗi thời mỗi khác".
Sau đó hai người đi dạo dạo quanh các gian hàng đang mở bán tấp nập người qua kẻ lại, mặc dù chỉ của học sinh mở nhưng mà có phụ huynh, cựu học sinh cùng các bạn học sinh từ trường khác nên khá là đông.
Vì đi tới gian hàng nào Quốc Thiện cũng trực chờ để trả tiền cho nên cô không dám mua gì nữa, chỉ nhìn quanh xem xem và quay lại một số cảnh để ghép vào vlog.
Lúc đi tới cuối gian hàng, nơi này khác là vắng người thì cô nhìn thấy Linh Lan cùng em trai cô ấy đang đứng lời qua tiếng lại. Tính tới chào hỏi thì cô đứng khựng lại. Hồn ma cô thấy lúc ban nãy đang đứng sau lưng em trai của Linh Lan và nhìn cậu ta chằm chằm.
Thấy cô dừng lại thì Quốc Thiện quay sang hỏi:
- Sao vậy?
Cô lắc lắc đầu nói không có gì, vờ như không nhìn thấy cô gái vô hồn đứng sau lưng cậu trai có vẻ mệt mỏi rồi tiến tới gần chỗ hai chị em đang tranh cãi với nhau.
Lúc cô tới gần thì thấy Linh Lan nói:
- Cô chủ nghiệm em bảo thời gian này em học hành không có tập trung đấy. Em nói đi, cũng gần tốt nghiệp rồi, em phải tập trung học tập chứ.
- Nhưng mà chị ơi gần đây chương trình học mệt lắm, em cũng thấy mệt mỏi chứ.
- Em còn dám cãi chị à. Ai mà chả học như thế. Chị nói trước nha, nếu mà không nghiêm chỉnh học hành nữa thì đừng mong mà đậu trường ngoại giao.
Cậu trai trẻ mệt nhọc tính nói tiếp nhưng mà bị chị cậu ta cắt ngang:
- Gia Hân hả? Nãy tao tính tìm mày cô Hương gọi tao nói chuyện nãy giờ. Sao – Rồi liếc qua Quốc Thiện – Hai người đã đi hết chỗ này chưa?
- Cũng chả được mấy gian hàng, nên tao đi gần hết rồi á. Nhưng mà này, tao có chuyện muốn nói với mày. – Rồi nhìn qua hướng cậu bạn đang đứng chờ chị của mình, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu ta ớn lạnh. Mà đương nhiên phải thấy lạnh rồi, hồn ma sau lưng luôn hà hơi lạnh vào cổ cậu ta, khi thấy cậu ta run rẩy thì nhếch mép cười khuẩy.
- Có chuyện gì vậy? – Linh Lan hỏi nhưng vẫn không quên quay qua nói với cậu học sinh đang đứng quầy bán xôi xoài là muốn mua 4 miếng.
Trông thấy hồn ma kia vẫn đứng tại chỗ cũ chơi trò chơi một cách vui vẻ thì cô kéo tay Linh Lan đi ra một chỗ vắng người, vừa đi vừa quay lưng nói với Quốc Thiện đang ngẩn người phía sau là đợi bọn cô một chút xíu.
- Có chuyện gì mà mày thần thần bí bí lôi tao ra ngoài này mới được vậy. Đã còn là cái chỗ hôi thối này nữa chứ. – Không biết xui rủi thế nào, Gia Hân lại kéo Linh Lan tới trước cửa nhà vệ sinh không người.
Gia Hân nhỏ giọng nói:
- Chuyện tối qua tao nói với tụi mày ý, tao không có đùa đâu thật đấy.
- Thì tao có nói mày nói đùa đâu, tao tin mà. – Linh Lan gật đầu một cách đương nhiên – Nhưng mà mày gọi tao để nói cái này thôi hả?
Thực sự là việc bọn cô bảo Linh Lan tỉnh như ruồi là có thật đấy vì đa phần nhưng chuyện lớn đặc biệt bất ngờ thì cô ấy luôn trưng ra khuôn mặt rất chi là tất nhiên. Đến cả cái việc mà bạn thân của nó có thể nhìn thấy ma quỷ cũng thản nhiên như không vậy.
Nhìn khắp xung quanh không thấy ai ở bán kính 10 mét thì cô nói:
- Em mày có đụng phải thứ gì không sạch sẽ không?
Linh Lan nghi hoặc:
- Em tao hả? Không. Nó vẫn đi học đều đều, đôi lúc việc học nặng quá tâm thần bất ổn thôi chứ cũng không có vấn đề gì lớn cả. – Chợt cô ấy bừng tỉnh rồi sốt sắng lên – Đừng nói mày nhìn thấy cái gì đấy nha?
Thở hắt ra một hơi nhưng vẫn không quên nhìn xung quanh, Gia Hân nói:
- Mày còn nhớ hôm mà tao tới trường mày ý, cái hôm mà có học sinh tính đâm mày ý, mày nói là cô bé mà có hình treo ở bản tin của trường mất rồi đấy không? Tao đã nhìn thấy cô bé đó vào cái hôm đấy ở trước cửa dãy nhà giám hiệu và... - Gia Hân nhìn thẳng mặt Linh Lan hơi nghiêm trọng nói – tao thấy cô bé đó đang bám theo em mày.
- Mày đừng đùa chứ, em tao cũng có gì lạ đâu?
- Tao nói thật đấy, mày phải tin tao?
Linh Lan cảm giác tóc gáy cứ dựng hết cả lên, mắt hướng ra chỗ cậu thiếu niên biểu hiện đang rất thiếu kiên nhẫn những vẫn cố gắng chờ đợi chị gái của mình. Thực sự là những ngày qua em trai của cô ấy vẫn bình thường ngoại trừ mệt mỏi do áp lực học tập ra thì chẳng có gì bất bình thường.
- Thế giờ tao phải làm thế nào đây?
- Tao cũng không biết làm như thế nào nữa nhưng tao nghĩ mày nên dẫn em mày đi coi thầy xem sao? Ngoài nhìn thấy ra tao còn làm được gì nữa đâu.
- Cảm ơn mày nha. Dù sao cũng may mà mày có thể nhìn thấy chứ chắc nếu không có mày chắc tao cũng không biết có chuyện em tao bị vong theo đâu. Thôi tao đi về trước, chắc tao phải về bàn với mẹ sao đã.
Rồi cô ấy đi tới lôi em trai mình về nhà. Nhưng phía sau lưng, cô bé tỏa ra luồn khí âm u đang nhìn chằm chằm vào hướng của hai chị em đang ra về.
Vào buổi chiều mát mẻ, như đã dự định trước, cô tới nhà của thầy Long. Lúc này ông ấy đang vắng nhà, nghe bảo qua bên chùa Quang Minh đánh cờ với trụ trì bên đó. Gia Hân nhớ ra đó có thể là vị trụ trì già mà cô đã gặp lúc tới chùa này với mẹ của cô.
Ngồi chờ không quá nhàm chán lắm khi mà hai đứa trẻ Ớt và Cà lôi kéo cô ra bàn đá ngồi chơi với chúng nó, Minh Dương cũng ngồi một bên gia nhập cùng. Hôm nay là chiều thứ 7 được nghỉ cho nên cậu ấy có nhiệm vụ ở nhà trông 2 đứa nhỏ.
Sau khi vừa kết thúc trò chơi gia đình 4 người thì thầy Long cũng trở về, ông mặc một bộ áo quần bà ba màu nâu, tay vẫn cầm cây quạt mà ông hay dùng phẩy phẩy cho mát và bên vai xách một túi vải đã ngả sang màu kem.
Thấy ông đi tới, ba đứa trẻ đồng thanh chào ông rồi vẫn tiếp tục công việc đang giang dở của mình.
- Đợt ta lâu lắm rồi hả? Xin lỗi con, ván cờ hôm nay bất phân thắng bại cho nên kéo dài hơn dự kiến.
- Cũng không sao đâu ạ. Hôm nay cũng là vì công ty con được nghỉ sớm cho nên con tới sớm hơn thường ngày ạ. – Hôm nay đa phần mọi người đi quay việc riêng bởi vì hôm nay có được mời đi dự lễ ra mặt của nhãn hàng tài trợ cho nên mọi người thì đi hết nhưng cô còn có hẹn với thầy Long cho nên không đi được vậy là được cho về sớm.
- Hôm nay là ngày lành tháng tốt, thích hợp làm việc lớn cho nên hôm nay làm lễ bái sư luôn được không? – Ông ấy nhìn qua cô rồi nói.
- Đều nghe lời ông ạ. – Cô trả lời.
- Sau hôm nay con phải gọi ta là thấy đấy nhé. – Ông vuốt cằm rồi nói. – Quay đi ngoảnh lại thì con vẫn phải vào môn phái của ta và bái ta làm thầy.
Nói xong ông cũng bảo cô vào nhà riêng và cũng không quên gọi 3 đứa trẻ vào cùng, ông bảo rằng lễ nhận sư cũng cần phải có người chứng kiến.
Lúc vào trong nhà riêng thì cô thấy một người con trai ngồi ở bộ bàn ghế gỗ giữa nhà, anh đang dùng điện thoại đặt lên một tấm bản vẽ nhà màu trắng cỡ giấy A1 rồi nhìn nhìn rồi ghi chép gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay người ra cửa rồi cười nói:
- Thầy đã về rồi ạ.
- Ừm, hôm nay ta tính nhận học trò cho nên con khoan đi đã, làm người làm chứng cho ta. – Nói rồi ông ấy cất túi đeo ở trên móc gỗ rồi đi lên trên tầng.
Gia Hân toan đi theo nhưng mà Hoàng Lân gọi cô lại nói:
- Sư muộn chuẩn bị một tách trà đi, xíu nữa phải dùng tới á. – Rồi chỉ vào bộ ấm trà tử sa Thạch Biểu Cảnh Chu* được chưng bày ở trong tủ kính gần sát cửa bảo cô dùng bộ này để pha.
Sau khi pha xong thì cô bưng bộ ấm tách đó lên trên lầu. Trên lầu 2 thì hành lang khá hẹp, đi song song hai người khá là khó khăn. Gia Hân men theo hành lang từ cầu thang thì tới phòng thờ giống như phủ thờ ở gian nhà giữa tuy nhiên nhỏ hơn và cũng ấm cúng hơn, khá giống như phòng thờ gia đình.
Phía trên cao bàn thờ vẫn là tượng của các vị thần tiên giống ở phủ lớn nhưng có thêm một vài bài được khắc trên cũng như có 2 tranh thờ và 2 ảnh thờ được đặt ở phía dưới cùng và dường như tách biệt với bàn thờ phía trên cao.
Xung quanh không khí, mùi nhang cháy thơm thởm tỏa khắp chốn, thầy Long đứng trước bàn thờ chắp tay khấn gì đó cô nghe không rõ. Thấy cô lên thì ra hiệu cô đặt bộ ấm trà đưa cho ông và ông đặt lên bàn thờ.
Trên này cũng có một bộ ghế gỗ nữa nhưng không có bàn, một chiếc ghế chính giữa thì quay lưng vào bàn thờ và hướng mặt ra ngoài cửa. Khấn xong thì thầy Long ngồi lên trên đó và ra hiệu cô ra đứng giữa gian rồi nhìn thẳng vào hướng mặt của ông.
- Con quỳ xuống.
Nghe vậy Gia Hân quỳ xuống:
- Mặc dù ta đã cố gắng hết sức để con đi ngược lại phương hướng của ông trời định nhưng mà người tính không bằng trời tính, hôm nay con vẫn ở đây và vẫn phải trở trành học trò của ta. Đạo sĩ mười năm khổ luyện mới thông thạo một pháp, mấy chục năm làm việc thiện mới thành danh cho nên với người bắt đầu muộn như con, ta không thúc ép con phải học hết tất cả nhưng mà khi vào Nhật Minh Tràng Đạo* thì con phải nhớ rõ ba điều. 1 – không lợi dụng Đạo pháp để hại đời hại người; 2 – Đạo pháp chỉ giúp những người tin tưởng vào Đạo, không phải để thể hiện cho những người không tin vào Đạo; 3 – Hành thiện giúp đời không phải việc đương nhiên, có những việc mình có thể giúp người những có những chuyện tuyệt nhiên không thể giúp cho nên nên cân nhắc để có quyết định đúng đắn. Và hơn hết thì phải tôn trọng sư môn, tôn trọng sư huynh đệ, tôn trọng bản thân. Nếu con đồng ý với những điều ta nói ở trên thì kể từ hôm nay, con đã có tên trong Nhật Minh Tràng Đạo.
- Vâng ạ. – Cô trả lời ngay.
Hoàng Lân không biết từ lúc nào đã bưng bình trà mà lúc nãy thầy Long để ở trên bàn thờ xuống, rót cho cô một ly rồi ra hiệu cô đưa hai tay kính lên cho ông.
Sau khi nhận trà, ông uống hết một hơi rồi đặt ly trà qua một bên, đứng dậy đỡ người cô dậy. Rồi nói:
- Ở tông môn chúng ta không có đặt tên hiệu cho học trò, ta vẫn sẽ gọi con bằng tên thật. Để ta giới thiệu một chút dù có thể con đã biết rồi, đây là Hoàng Lân, học trò lâu năm của ta, mặc dù nhỏ tuổi hơn con nhưng mà vào tông môn lúc còn rất nhỏ, nó giỏi nhất là xem phong thủy.
Sau đó thì hai người cô chào hỏi lại với nhau dù đã gặp nhau trước đó. Hoàng Lân nhìn chuổi pha lê trắng trên tay cô rồi sáng lấp lánh rồi cười, thấy vậy Gia Hân cũng cười theo.
Chính thức kể từ bây giờ, cô đã bước tới con đường không cho phép mình phải rút lui hay quay đầu.
2. Nhật Minh Tràng Đạo: tên này mình vay mượn từ tên Nội Tràng Đạo, một môn phái Đạo giáo của Việt Nam được ra đời từ thế kỉ XVII dưới thời vua Lê Thần Tông. Được sáng lập bởi Trần Toản ( hoặc Toàn) – một vị quan trong triều nhưng không muốn thuần phục nhà Mạc cho nên về làng tu tiên. Tương truyền là ông đã chữa được bệnh mọc lông cọp cho vua Lê Thần Tông và được vua đền ơn bằng việc xây nhà ở Thanh Hóa và đặt tên là Nội Tràng Đạo.
Mộng Miên: Chương này gần 3000 từ ạ. Dài nhất tính từ thời điểm hiện tại luôn á và cũng là chương cuối cùng của năm 2022. Hi vọng sang năm mới, mình vẫn kiên trì tiếp tục theo đuổi ước mơ viết lách này.:v. Chương tới mình sẽ viết kèm theo nhiều kiến thức của Đạo giáo hơn, nếu không đúng thì xin mọi người bỏ qua ạ vì tác phẩm này cũng dựa trên nghiên cứu hạn hẹp của mình thôi ạ. Nếu thích thì xin mn cho mình một sao ạ. Iu <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]