Gia Hân ngồi nhẩm đi nhẩm lại cách luyện khí khoảng mấy chúc lần thì điện thoại trong túi reo lên. Bật dậy chạy tới lấy chiếc điện thoại đang kêu lên inh ỏi, là Gia Hưng gọi điện tới.
- Sao giờ này bà vẫn chưa về vậy?
- Sao vậy, nhớ chị mày rồi hả? Chị tưởng mày thích chị không có ở nhà hơn để thỏa sức tung hoành chứ. Sao nào, có chuyện gì thì nói nhanh luôn đi.
- Có chuyện gì đâu. Nghe mẹ nói tối nay chị không về nhà à?
"Kì lạ, có lúc nào nó gọi điện hỏi han mình đâu mà giờ gọi điện ra vẻ quan tâm vậy." – Gia Hân nghĩ. Khẳng định là nhờ vả gì rồi.
- Ừ, tối nay chị mày đi ngủ lang ngủ chạ đấy. Sao nào? Có gì thì nói nhanh, cứ đánh trống lảng là sao nhỉ?
- Ừm...- Đầu dây đối diện có vẻ hơi đắn đo rồi hỏi – Bạn của Miêu ấy, nhà chị ấy ở đâu vậy?
Thằng này lạ nhỉ, bạn cô cũng hay tới chơi lắm nhưng mà có khi nào có hỏi về bạn bè của cô đâu, đằng này còn hỏi nhà của người ra nữa chứ.
- Bạn nào chứ? Beo nói thế sao chị biết ai chứ.
- Thì là cái chị mà làm giáo viên đó.
- Sao nào? Tự dưng hỏi nhà người ta làm gì? Beo có quen biết gì với người ta đâu mà hỏi nhà người ta. Bộ để ý người ta hay gì à? – Gia Hân hỏi với điệu cười hi hí quen thuộc. Thường ngày thì mỗi lần cô cười kiểu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bai/2529613/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.