Lý Thần Vũ run rẩy gọi cho Madam Pang.
- Mẹ!
- Thần, sao thế?
Madam Pang nhận ra sự bất thường trong giọng nói của con trai, ngay sau đó là tiếng Lý Thần Vũ vừa khóc vừa nghẹn ngào.
- Mẹ!
- Ừ, mẹ đây!
Lần đầu Madam Pang xưng “mẹ” với người con này, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Đầu bên kia điện thoại bỗng im bặt, chỉ nghe xôn xao tiếng xe cộ, Madam Pang gấp gáp gọi.
- Thần, con đang ở đâu?
- …Mẹ à, cô ấy phải làm sao đây?
- Ai? Con nói ai? Con tai nạn giao thông hả?
- Mẫn Tiên của con phải làm sao đây hả mẹ? Cô ấy…cô ấy chắc đã rất mệt mỏi rồi.
Lý Thần Vũ rơi điện thoại xuống nền vỉa hè, va chạm khiến chiếc điện thoại nứt màn hình thành những vệt dọc. Madam Pang hít thở một hơi sâu, rồi gọi một cuộc gọi khác.
- Tìm Lý Thần Vũ cho tôi, tìm nó nguyên vẹn về cho tôiiiiiii!
Những người nhận lệnh vô cùng bất an, bởi họ cũng lần đầu thấy Madam Pang mất kiên nhẫn và lớn giọng đến thế.
Khi trời nhá nhem tối, đường đã lên đèn, Madam Pang hối hả xuống xe và thở phào khi thấy Lý Thần Vũ đang ngồi thất thần trên vỉa hè ngã tư đường.
Ơn trời, không phải tai nạn giao thông, người vẫn nguyên vẹn, nhưng tâm hồn thì trống rỗng.
- Thần!
Lý Thần Vũ thấy một đôi giầy cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt liền hơi cười.
Anh không dám ngẩng lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3507833/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.