Lý Thần Vũ vẫn kiên trì nhắn cho cô sáng, trưa, chiều.
" Cục cưng dậy chưa? Sáng nay em muốn ăn gì? Nay anh ăn sandwich mứt dâu, anh lại nhớ tới em"
" Trưa nay hơi nắng em à. Nếu em ra ngoài nhớ cầm theo ô và kem chống nắng nhé"
" Anh đi qua cầu, hoàng hôn hôm nay rất đẹp. Nhưng anh muốn ngắm cùng em"
Tối muộn, anh không nhắn nữa, mà gọi điện.
Cô nghe máy, nhưng không nói gì.
Cả hai cứ im lặng cần điện thoại. Khi Mẫn Tiên định ngắt máy thì anh lên tiếng.
- Anh nghĩ có thể bây giờ em hết tình cảm với anh rồi. Nhưng anh vẫn cố chấp chờ ngày em quay về bên anh một lần nữa. Anh vẫn yêu em, yêu em không ngừng nghỉ. Anh không thể chúc em bên người khác, vì anh sẽ đau lòng. Cục cưng, xin em, một lần thôi, có được không em?
Cô không đáp, mà lẳng lặng tắt điện thoại.
Tưởng như không còn nước mắt để khóc nữa, nhưng thật kì lạ, tuyến lệ của cô vẫn hoạt động tốt là đằng khác.
" Anh thật tàn nhẫn. Anh làm cho thâm tâm em tràn ngập nỗi nhớ anh, nỗi nhớ anh bủa vây lấy em, khiến em thấy ngộp thở và bất lực".
***
Madam Pang về nước, thấy Lý Thần Vũ ủ rũ suốt ngày. Tuy vẫn ở công ty làm việc nhưng anh không khác gì cái xác không hồn làm Madam Pang không khỏi lo lắng.
Người mẹ kế tới tận căn hộ riêng của anh để nói chuyện bởi Madam Pang đã nghe ngóng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3507830/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.