Ủa Mẫn Tiên? Tới khi nào vậy.
Lê Minh Thành ngạc nhiên khi em họ xuất hiện ở nhà mình vào sáng sớm.
- Em ngủ vắt lưỡi biết gì đâu!
Thảo Tiên gãi gãi đầu ngáp ngắn ngáp dài, lại nghe em trai cà khịa.
- Chứ không phải hai người đi chơi đêm hả? Dù sao cũng có tiến bộ, nay dậy khá sớm đó.
Mẫn Tiên mỉm cười ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng nói.
- Em đi chơi cùng chị ấy, tiện ngủ lại để nay qua nhà ông nội luôn. Nhanh lên, chúng ta không được tới muộn đâu.
- Em đó Minh Thành, cháu đích tôn nên đừng có làm gì ngốc nghếch.
Lê Minh Thành muốn ké xe nhưng bị Thảo Tiên từ chối.
Thế là hai chiếc xe nối đuôi nhau lần lượt đậu ven đường, sát tường nhà ông nội Lê.
Tứ hợp viện nhà Lê gia nay nhộn nhịp hơn hẳn.
Qua cổng sẽ tới một sân vườn, qua lối đi bộ xuyên qua hồ cá thì tới được gian nhà khách.
Ông nội Lê ngồi giữa, bác trai cả và bố cô ngồi hai bên. Cả ba chào hỏi rồi mang hoa quả tới gian nhà thờ để thắp hương cho bà nội.
Phụ nữ đang tất bật ở gian nhà bếp.
Dù nhà họ Lê rất giàu có nhưng vẫn giữ nét truyền thống, ông nội Lê thích cảnh con cháu sum vầy, cùng nhau làm cơm cúng và trò chuyện, nên mọi đồ ăn trong đám giỗ đều là nhà làm.
Lê Thảo Tiên và Lê Mẫn Tiên không giỏi bếp núc thì cũng phải có mặt dưới bếp để phụ giúp.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3503307/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.