Sau khi T.Lee lộ diện thì điện thoại của Mẫn Tiên rất hay đổ chuông và hiển thị tin nhắn.
Người nhà Lê gia, bạn bè người quen chẳng thân thiết cũng đều hỏi han và chúc mừng, thậm chí làm thân.
Cô thấy phiền, liền tắt hẳn điện thoại đi rồi ném vào một xó. Cô không muốn gặp ai cả, nhưng mai là giỗ bà nội thì không thể vắng mặt. Chính xác là không được phép vắng mặt.
Vài phút sau, cô lại lò dò đi cầm lấy điện thoại mở lên, gọi cho Thảo Tiên một cuộc.
- Đi chơi không?
- Vl, chị đang bận sấp mặt. Huhu ai bảo bố chị là con cả cơ chứ, chị phải cùng mẹ chuẩn bị cho lễ giỗ ngày mai. Mẹ em cũng ở đây này, định gọi em nhưng…
- Nhưng gì?
- À… Nghĩ em cần nghỉ ngơi nên …
- Ừ.
Lê Thảo Tiên thấy em họ vốn ngoan ngoãn nay lại nói trống không, tưởng Lê Mẫn Tiên giận nên lại nói cố.
- Tối nhé. Chị qua đón em.
- Ok!
Điện thoại vừa cúp máy, Lê Mẫn Tiên cười điên dại rồi ném mạnh điện thoại xuống sàn. Chiếc điện thoại không vỡ, nhưng chắc chắn hỏng rồi.
" Mọi người đừng như vậy chứ, tôi không đáng thương, không cần ai thương hại cả".
Sự quan tâm và lo lắng mọi người dành cho cô lại khiến cô cảm thấy mình thảm hại.
***
Tới tối, Lê Mẫn Tiên trang điểm xinh đẹp và sắc sảo ngồi lên xe chị họ. Thảo Tiên còn trố mắt nhìn.
- Nhìn gì em?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3503305/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.