Lê Mẫn Tiên thức trắng một đêm. Và Lê Thảo Tiên bỗng thấy cạ cứng gọi, dù sáng sớm cũng bật dậy như lò xo, giọng tỉnh như sáo.
- Hê, em iu nhớ mình có người chị này rồi à?
- Dành ngày hôm nay cho em được không?
Đầu Lê Thảo Tiên gật lia lịa như một con gõ kiến.
- Được được, đang chán đây. Hihi may quá có người chơi cùng.
- Đón em tại tòa nhà trụ sở W1. Mang một bộ đồ của chị qua cho em. Em không có đồ thay.
- Ok bae!
Thảo Tiên hí hửng phi lại tủ đồ, lựa lên lựa xuống một bộ đồ hợp với phong cách thường thấy của em họ. Cả nhà thấy con sâu ngủ bỗng dậy sớm, còn tưng tửng vui vẻ bèn thấy lạ.
Mẹ của Thảo Tiên thắc mắc.
- Đi đâu? Không ăn sáng à con?
- Con sẽ chơi cả ngày với Mẫn Tiên ạ.
- Ừ, mà con đó, không học hỏi được em họ chút nào à. Mẫn Tiên hẹn hò bận rộn, còn con thì sao, không thấy gặp Lý Chính Vũ gì cả.
Thảo Tiên lè lưỡi nhún vai.
- Èo, tình yêu muôn hình vạn trạng, mỗi người có một cách riêng. Mẹ không thể dập khuôn được. Con là con, em ấy là em ấy. Lý Chính Vũ cũng đâu phải Lý Thần Vũ.
Nhón một cái quẩy ngọt, Thảo Tiên chui vào xe rồi hớn hở lái đi, cảm giác hưng phấn như chim sổ lồng. Hôm nay phải bung xõa mới được.
Hai chị em lâu ngày gặp mặt, Thảo Tiên bùi ngùi cảm thán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3500815/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.