Vẫn là tới đầu phố thì Mẫn Tiên đòi xuống.
- Tôi đưa cô về tận nhà.
- Không cần.
Lý Thần Vũ đưa điện thoại mình tới trước mặt cô và yêu cầu.
- Lưu số vào đây.
- Số gì?
- Còn số gì nữa, đương nhiên là số điện thoại rồi. Đừng nói là cô không dùng điện thoại.
- Lưu thì lưu, sợ gì chứ.
Mẫn Tiên mới bấm con số đầu tiên, Lý Thần Vũ đã lên tiếng cảnh cáo như đi guốc trong bụng cô vậy.
- Đừng nghĩ chặn hay thay số để chuồn mất. Cô phải luôn trong tầm ngắm của tôi.
Cô nghiến nhẹ răng, không đáp rồi gõ hết số điện thoại của mình. Để chắc chắn, Lý Thần Vũ còn gọi ngay vào số đó, thấy rung trong túi xách của Mẫn Tiên thì mới mỉm cười lưu tên “Candy“.
- Xem đi!
Anh nhướng mày nhìn túi cô.
- Xem gì?
- Tôi gửi cho cô thứ hay ho đó.
Mẫn Tiên cảnh giác nhìn nét mặt khoái chí của Lý Thần Vũ, rồi cẩn thận mở điện thoại ra xem.
Đập vào mắt cô là ảnh cô đang nằm bên cạnh Lý Thần Vũ. Rõ ràng là lợi dụng lúc cô sốt mê man không biết gì.
- Tôi chọn ảnh cô đẹp nhất đó. Ốm mà vẫn xinh xỉu.
Tay Lê Mẫn Tiên nắm chặt điện thoại, giọng tức đến run lên:
- Anh là tên biến thái.
- Cô dám chuồn nữa, tôi cho cả thế giới biết chúng ta...
- Anh dám tôi sẽ giết anh.
- Có gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3489184/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.