Lý Thần Vũ thua Lê Mẫn Tiên 1 tuổi, nhưng lại ngang ngược áp đảo cô hết lần này tới lần khác.
Cô nghiến răng nín nhịn dặn lòng không được khóc. Nếu khóc cũng phải khóc vì người xứng đáng, chứ người này thì không.
Bản thân rất muốn biện minh cho mình, nhưng chẳng thể nói cô đi xem mắt hộ được. Đến tai ông nội thì hai chị em cô chết chắc. Hà cớ gì phải giải thích với Lý Thần Vũ chứ, e là càng nói lại càng chứng tỏ cô quan tâm mối quan hệ này.
- Thôi bỏ đi. Cuộc đời ai chả có đôi lần ngu dại, coi như tôi đã ngu dại một lần.
- Ngu dại? Cô hối hận rồi, hay ghét bỏ?
Mẫn Tiên không đáp, khoảnh khắc cô lái xe chuồn khỏi Lý Thần Vũ, cô không biết mình đã hối hận chưa. Cũng không ghét bỏ, bởi ở tuổi này Lê Mẫn Tiên ý thức được việc mình làm và tự có trách nhiệm với bản thân.
Cô chỉ thất vọng. Chính xác là thất vọng. Lý Thần Vũ vần vò cô lên xuống nhưng không mảy may hỏi xem cô tên thật là gì, cũng không tự giác dùng biện pháp mà để cô phải uống thuốc tránh thai. Lê Mẫn Tiên thấy mình hơi thảm hại, giống con gà bị lùa vào bẫy, là thú vui qua đường của Lý Thần Vũ mà thôi. Người kiêu ngạo như cô khó chấp nhận được sự thảm hại này.
Lê Mẫn Tiên không biết, Lý Thần Vũ thích cô thật, cái thích tới trước rồi mới ham muốn tình ái sau. Anh tin tưởng cô, đưa cô về nhà mình khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3489180/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.