Chương trước
Chương sau
Chúng tôi tiến đến một hồ nước trong xanh, mênh mông nước biếc. Thuyền buồm lướt sóng trên mặt hồ ; Dọc bờ hồ, người ta vui đùa chạy nhảy tung tăng dưới nước và trên bờ.
Tôi thực sự cảm thấy khoan khoái dễ chịu như đang đắm mình vào trong thế giới pha lê vậy.
Nhưng cậu không thể làm điều đó 
Bởi vì vi trùng của tôi?
Đúng rồi!
Có một bến tàu, nơi mà người ta có thể tự do lấy bất kỳ loại xe chạy dưới nước nào: du thuyền lộng lẫy ; thuyền chèo nhỏ, thuyền xuồng có bàn đạp chân. Cũng có một số thuyền pha lê hình cầu thật tuyệt đẹp và có các kích cỡ khác nhau, và có đủ loại xe đạp và xe máy đường thủy.
« Vậy bất cứ ai đều có thể lấy bất cứ thứ gì nơi đây sao? »
« Dĩ nhiên rồi! »
« Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều sẽ chọn du thuyền lộng lẫy. »
« Cậu sai rồi. Nhiều người thích chèo thuyền. Những người khác thích thuyền nhỏ để thể nghiệm cảm giác gần với nước, và để luyện tập thể chất. »
« Tại sao có quá nhiều trò chơi vui thú để chơi vậy? Hôm nay là chủ nhật hả? »
« Nơi đây, mỗi ngày là chủ nhật. » Ami cười.
Một số người đang lấy các thiết bị lặn và nhảy xuống nước.
« Họ làm gì dưới nước vậy?, Săn cá dưới nước hả? »
Câu hỏi của tôi làm Ami kinh ngạc, sau đó hình như Ami hiểu ra. « Đi săn »…Ý của cậu là rượt đuổi các sinh vật yếu hơn và giết chúng…Không, nơi đây, không ai làm như thế. Tình thương ngự trị nơi đây, Jim ạ! »
« Dĩ nhiên. Tôi phải mường tượng được điều đó…Thế họ làm gì dưới nước vậy? »
« Khám phá, bơi lòng vòng, hưởng thụ cuộc sống…Cậu có muốn xuống đáy hồ không? »
« Nhưng cậu nói rằng tôi không được ra khỏi tàu vũ trụ… »
Ami mỉm cười không trả lời, bay đến hồ, tàu vũ trụ chúng tôi lặn xuống nước.
Thật là tuyệt vời khi thấy thế giới dưới nước hiện lên. Có rất nhiều người và phương tiện xe cộ đang chạy phía dưới mặt nước. Hầu hết người ta sử dụng tàu pha lê hình cầu.
Có một cậu bé đang đeo kiếng bơi, gắn chân chèo vào chân cậu ấy và có gắn một cái bình oxygen, cậu bơi ngang qua chúng tôi, cậu ấy bơi đến tàu chúng tôi và ấn cái mũi vào mặt kiếng cửa sổ của tàu, làm khuôn mặt thật buồn cười làm sao.
Ami cười. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi đang lặn dưới bãi biển của thế giới tôi, tôi sẽ không dám tiến đến gần UFO dưới nước một cách bí mật như vậy…
Ở dưới đáy hồ hiện lên một mái vòm pha lê khổng lồ với nhiều đèn lấp lánh muôn màu muôn sắc. Bên trong bong bóng lớn đó là một kiểu nhà hàng. Tôi có thể thấy các bàn nhỏ, ban nhạc, ca sĩ và sàn nhảy cho mọi người nhảy theo nhịp của bài hát vui vẻ. Những người ngồi ở bàn vừa xem, vừa vỗ tay, trên bàn đầy các dĩa kem, thức ăn và thức uống.
« Cậu cũng không cần trả tiền nơi đó phải không? »
« Không cần trả tiền ở bất kỳ nơi đâu, Jim ạ! »
« Vậy nơi đây còn sướng hơn là lên Thiên Đàng! »
«Nào, chúng ta sẽ bay lên bầu trời nhé! »
Dần dần tôi nhận thức rõ ràng hơn rằng thật là tuyệt diệu khi được sống trong thế giới giống như vậy.
« Cậu nên tìm kiếm điều đó » Ami nói.
Chúng tôi di chuyển từ từ xuống đáy hồ, vô số các loài cá và thực vật kỳ lạ. Một số kim tự thấp xuất hiện: trên đỉnh chóp phủ đầy tảo và san hô.
« Đó là gì vậy? Có phải là Atlantis không? » Tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
« Họ là các trung tâm quan sát cuộc sống dưới nước, Jim ạ! »
« Có con cá mập nào xung quanh đó không? »
« Không có cá mập, rắn, nhện hay thú hoang dã. Không có con vật hung ác hay độc hại. Đây là một hành tinh tiến hóa. Cho nên không còn các loài hung dữ nơi đây, không còn tình thương, như các con vật đó vậy. Chúng sống trong các thế giới mà tương xứng với trình độ của chúng… »
« Vậy những con cá tiến hóa sẽ ăn gì? »
« Giống như các chú bò, ngựa trên hành tinh của cậu: rau cỏ. Ở trong các thế giới như vầy, không ai giết ai để sinh sống. Thú vật cũng không giết hại lẫn nhau. »
« Đó là lý do tại sao cậu không ăn thịt?... »
« Cậu định nói gì vậy? »
« Tôi không muốn nói gì đó xúc phạm đến cậu, nhưng Ami thì lại cười. »
« Dĩ nhiên, chúng tôi không có ăn xác chết…Thật kinh khiếp làm sao! Thật hung ác khi giết các chú gà con, heo và bò…Cậu không nghĩ thế sao? »
Khi tôi nghe Ami nói về điều này, dường như tôi cũng thấy thật kinh khiếp. Tôi đã quyết định không ăn thịt nữa.
« Nói về thức ăn… » Tôi nói, cảm thấy bụng mình trống rỗng.
« Cậu đói hả? »
« Rất đói. Cậu có thức ăn ngoài trái đất gì ở xung quanh đây không? »
« Dĩ nhiên là có. Hãy tìm phía đằng sau kia. Ami chỉ về phía cái tủ búp phê phía sau ghế điều khiển. Tôi nhấc và cuốn cái màn lên và thấy một phòng chứa thức ăn có đầy các hũ đựng thức ăn với các ký hiệu kỳ lạ khác nhau. Chúng được làm bằng chất liệu trông giống như gỗ.
« Cậu hãy lấy cái to nhất »
Tôi không biết làm sao mở nắp. Nó hình như được niêm kín.
Ami cười khi thấy tôi bối rối. “Cậu hãy nhấn cái nút màu xanh da trời,”
Tôi làm theo lời chỉ dẫn, cái nắp mở ra dễ dàng, và tôi thấy các trái cây màu hổ phách gần như trong suốt, trông giống quả hồ đào.
“Đó là thứ gì vậy, Ami? »
“Cậu hãy ăn một trái.”
Tôi lấy ra một trái. Nó mềm và xốp như miếng bọt biển. Tôi nếm thử. Nó thật là ngọt.
“Hãy ăn đi nào! cậu hãy ăn đi! Nó không có độc đâu. Ami quan sát mọi thứ tôi đang làm. “Hãy đưa dùm tôi một cái.”
Tôi đưa cho Ami một gói, cậu ấy lấy một trái, bỏ vào miệng và ăn thật thích thú. Tôi cắn thử một miếng nhỏ và nếm cẩn thận. Mùi vị nó giống như đậu phộng, hạt hồ đào hay hạt phỉ. Mùi vị thật là ngon, tôi rất thích ăn. Tôi cảm thấy tự tin hơn. Lần thứ hai ăn vào dường như ngon tuyệt làm sao!.
“Trái cây này ngon quá!”
“Đừng nên ăn quá 3 hay 5 miếng. Chúng có rất nhiều chất đạm.”
“Chúng là loại thức ăn gì vậy?”
“Có phải là một loại mật ong,” Ami cười. “Làm từ một loại nguyên liệu gì đó giống như mật ong”. Bây giờ cậu ấy còn cười nhiều hơn.
“Tôi thích ăn nó. Tôi có thể lấy một ít cho bà tôi không?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng hãy để cái bọc ở lại. Chỉ lấy trái cây đó cho bà thôi. Đừng khoe khoang với bất cứ ai khác. Cậu hãy ăn hết hai trái đó. Đừng giữ lại gì. Cậu hứa nhé?”
Tôi xin hứa. Mmm…Chúng thật ngon làm sao!”
“Nhưng cũng không ngon bằng một số trái cây ở trái đất mà tôi thật sự thích.”
“Trái cây đó được gọi là trái mơ.”
“Cậu thích không?”
“Dĩ nhiên rồi. Trên hành tinh tôi, ai cũng thích loại trái cây này. Chúng tôi cố gắng trồng nó ở đất chúng tôi xem thích ứng không, nhưng chúng không vẫn không đạt được có được cái mùi vị đó. Các UFO thường xuất hiện trong vườn mơ.” Ami cười lớn hơn giống tiếng cười của em bé baby vậy.
“Cậu ăn trộm các quả mơ sao?” Tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Ăn trộm? nó nghĩa là gì?” Cậu ta giả vờ như không biết.
“Lấy thứ gì đó thuộc về người khác.”
“Ô, lại “bám víu vào thế giới vật chất” và “tùy thuộc vào” lần nữa rồi. Thôi được rồi, vì chúng tôi không thể tránh “những thói quen xấu” ở thế giới chúng tôi, Ami lại tiếp tục cười, và “Chúng tôi ăn trộm 5 quả mơ…”
Tôi nghĩ rằng Ami thì thấy buồn cười nhưng tôi thì không thích điều đó. Ăn trộm là ăn trộm, dù nó là một trái cây hay là một triệu đô la đi nữa. Tôi nói với Ami.
“Trên trái đất, tại sao cậu không để một người khi cần thứ gì thì cứ lấy thứ đó mà không cần trả tiền?” Ami hỏi một cách tinh nghịch vì cậu ấy biết rõ câu hỏi ấy ngớ ngẩn thế nào.
“Cậu điên à? không ai màn đến làm việc nếu họ không được trả lại thứ gì…?”
“Vậy là mọi người không có tình thương. Chỉ là sự ích kỷ…Cậu không thể cho ai thứ gì khi cậu không được nhận lại thứ gì đó”. Cậu ấy tiếp tục cười chúng tôi, người trái đất!, nhưng Ami có một kiểu khôi hài đặc biệt, không phán xét khi nói về những điều thô lỗ.
“Tôi tưởng tượng mình là chủ một nông trại mơ. Người ta cứ đến và lấy trái cây của tôi mà không trả thứ gì. Kế đến, là một gã thông minh tận dụng cơ hội đem cả xe hàng đến và chở hết trái cây của tôi đi. Tôi cố ngăn lại nhưng anh ta vẫn chất đầy xe và chở đi và cười tôi và còn nói: “Tại sao phải làm phiền đến cậu khi tôi chở hết trái cây đi chứ?” Cậu không có tình thương sao? Cậu thật ích kỷ. Cậu chẳng chia sẻ gì cả. Hahaha…”
Ami đọc được tất cả bộ phim trong tư tưởng tôi và nói “Sheeeh. Thật bất công làm sao! trong xã hội tiến hóa, không ai lợi dụng ai. Thế người đàn ông tội nghiệp đó làm gì với cả xe trái cây đó?”
“Dĩ nhiên là đem đi bán.”
“Không gì đem bán ở đây cả. Ở đây không dùng tiền…”
Tôi cười vì sự kém thông minh của mình. Tôi đã quên là tiền không tồn tại ở thế giới tiến hóa. Dĩ nhiên. Nhưng tại sao anh ta cần nhiều trái cây như vậy?
“Được rồi. Nhưng tại sao tôi phải làm việc mà chẳng có gì cả?”
“Nếu cậu có tình thương bên trong, cậu sẽ rất vui khi có thể giúp đỡ người khác. Và đó là cách mà cậu có quyền nhận sự giúp đỡ từ người khác. Cậu có thể đến nhà hàng xóm lấy những thứ cậu cần trên cánh đồng anh ta. Nơi cửa hàng bơ sữa cậu có thể lấy sữa; Nơi cửa hàng bánh: cậu có thể lấy bánh mì; và cứ tiếp tục lấy thoải mái. Và thay vì làm tất cả chúng một cách độc lập, không theo tổ chức, xã hội được tổ chức và vận chuyển sản phẩm đến các trung tâm phân phối; và thay vì cậu làm việc; thì các máy móc đảm nhận hết…”
“Thế không ai làm gì sao?”
“Luôn luôn có việc gì đó để làm: Kiểm tra máy móc, chế tạo cái mới, hoàn hảo hơn cái củ, giúp đỡ những người cần đến chúng ta, nghiên cứu cuộc sống và vũ trụ, làm cho thế giới chúng tôi hoàn mỹ hơn, hoàn thiện chính mình, và cũng thưởng thức cuộc sống vào thời gian rãnh rỗi.”
“Nhưng luôn luôn có một ai đó muốn lợi dụng cơ hội và không cần phải làm gì, gã đàn ông thông minh”, tôi khẳng định khi nhớ lại người đàn ông với chiếc xe hàng.”
“Người đàn ông mà cậu gọi là “người thông minh” có đẳng cấp tiến hóa thấp, rất ích kỷ và rất ít tình thương. Thật sự, ông nghĩ rằng ông sáng suốt, đanh đá, thông minh, nhưng ông ta rất ngu; với trình độ đó ông không thể bước vào thế giới tiến hóa. Trong các thế giới đó thì có mọi người được xem như có đặt quyền để làm việc nhiều hơn và có thể phục vụ nhiều hơn. Nơi đây có nhiều người có thời gian tốt đẹp nhưng chủ yếu là họ làm việc ở các nơi khác, trong các phòng thí nghiệm, các trường đại học, trong tất cả các kim tự tháp. Một số người có sứ mệnh phục vụ ở các hành tinh chưa tiến hóa, những người khác thì học thêm ở các thế giới tiến hóa hơn để họ có thể quay trở về và làm việc nơi đây. Cuộc sống có nghĩa là niềm vui, là thưởng thức, nhưng niềm vui cao nhất có thể đạt được đó là phụng sự người khác.
“Thế những người nơi đây lười biếng lắm phải không?”
Ami lại cười và nói tôi đã sai rồi.
“Không, không phải thế. Mặc dù công việc chúng tôi rất hữu ích, nhưng chúng tôi phải nghĩ ngơi lần này đến lần khác. Chúng tôi phải ra ngoài không khí trong lành đi dạo chơi, tập thể dục, để đầu óc thảnh thơi và để nghĩ về những điều khác, giống như giờ giải lao ở trường trung học vậy.”
“Mỗi người vạch ra lịch làm việc và học hành của họ, tùy thuộc vào những gì anh ta hay cô ta cảm thấy là tốt nhất…”
Khi nghe điều đó, tôi ngạc nhiên đến nỗi hả họng luôn. Nhưng “thật tuyệt diệu!”
Cậu ấy đã đoán trước những gì tôi nghĩ và nói, “Và không ai ở đây muốn lãng phí thời gian. Chúng tôi chỉ hưởng thụ chính mình ở những nơi như thế này với số lượng thời gian cần thiết, tuy nhiên chúng tôi còn cảm thấy vui vẻ hơn nữa khi cống hiến vào công việc nghiên cứu và học hành. Cho nên đôi lúc chúng tôi làm việc cả ngày, chẳng hạn hiện giờ là tôi đang làm việc đây.”
“Cậu…đang làm việc hả? cậu đang làm việc gì? Nó trông giống như chúng tôi đang có một cuộc dạo chơi xuyên qua vũ trụ vậy.”
Chỉ cần lắng nghe tôi là Ami lại cười. “Tôi đang làm việc đại khái như là một thầy giáo hay là người chuyển giao thông điệp vậy. Công việc hầu như là vậy.”
Dường như đối với tôi là không phải vậy.
Chỉ ngay sau đó thấy hai gã thanh niên đang đẩy mạnh cái cửa sổ của kim tự tháp dưới nước, có lẻ họ định vào trong và ăn trộm thứ gì đó.
“Ami biết được suy nghĩ của tôi và lại cười. “Họ đang lau cửa sổ! Đầu óc cậu luôn chất chứa những tội ác.”
“Thế cảnh sát nơi đây như thế nào?”
“Cảnh sát hả? để làm gì?”
“Để trông nom mọi thứ, ngăn chặn kẻ xấu từ…”
“Thế nào là người xấu nơi đây?”
“Có người xấu nào nơi đây không?”
“À, không ai là hoàn hảo cả, nhưng với chỉ số 700 đơn vị đo lường, với các động lực và thông tin thiết yếu, và trong một hệ thống tổ chức xã hội thích hợp, mọi người ngưng việc làm tổn hại đến người bạn thân của anh ta hay cô ta. Bây giờ không ai cần phải xấu xa nữa, vì thế không cần cảnh sát.”
“Thật phi thường!”
“Đó chỉ là tự nhiên thôi, Jim ạ!. Khi tình thương tuôn trào, nền văn minh ôn hòa nhân từ sẽ nảy nở một cách tự nhiên, theo sự hài hòa của vũ trụ. Những gì không bình thường và không tự nhiên đang diễn ra trên trái đất, nơi mà con người giết hại lẫn nhau và làm cho người khác đau khổ và không sống hòa hợp nhau như tình huynh đệ…Thật là có quá nhiều ngã chấp…”
“Cậu đúng rồi, Ami ạ. Giờ tôi đang nghĩ về điều đó, theo tôi dường như không thể nào trên trái đất có ngày mà chúng tôi sống theo cách sống mà các cậu đang sống nơi đây. Với chúng tôi thì sự giết hại nhau là phổ biến khắp nơi nơi, và ở một số nơi, nếu cậu không muốn tham gia vào chiến tranh để giết hại, thì họ giết lại cậu, hay họ bỏ cậu vào tù. Trong phim ảnh, chúng tôi thấy hàng ngàn các tội ác và những sự tàn ác khác và thậm chí các phim hoạt hình cho trẻ con cũng vậy. Cho nên trẻ con chúng tôi chơi trò chơi giết hại lẫn nhau…Chúng tôi là người xấu…”
“Cậu đừng cứng ngắt với mình quá, Jim ạ!. Đó không phải là lỗi của cậu khi phim ảnh và TV nơi thế giới của cậu phục vụ cho những suy nghĩ bóp méo của loài người, thay vì phục vụ cho con người trở nên phát triển hơn và để giúp thế giới tốt đẹp hơn…”
“Nó là vậy đó. Chúng tôi thiếu tình thương. Chính tôi cũng vậy. Có nhiều người tôi không thích.”
Tôi đang nghĩ về một người bạn học của tôi, cậu ấy luôn nghiêm trọng. Bất cứ khi nào cậu đang chơi hay thích thú về điều gì đó, chỉ nhìn thấy gã này là tất cả niềm vui của cậu tan biến hết (bị quẳng ra ngoài cửa sổ). Tôi cũng đã nghĩ về một người bạn học khác trong lớp luôn nghĩ cậu ấy là Thánh. Cậu ấy nói rằng thiên thần thị hiện cho cậu ấy thấy và cậu ấy sẽ lên Thiên Đàng và tất cả chúng tôi còn lại sẽ xuống địa ngục. Cậu ấy luôn kết án chúng tôi bởi vì chúng tôi hay tinh nghịch phá phách hay chơi đùa…Không, tôi hoàn toàn không thích cậu ấy.
“Tôi không thấy tất cả mọi người ở thế giới tôi, hay ở bất kỳ thế giới nào, cực kỳ tử tế với tôi. Nhưng chỉ vì có một người nào đó dường như không tốt với tôi, điều đó không có nghĩa là tôi ngừng cảm tình của mình với người đó. Hay tôi làm tổn hại đến anh ta hay cô ta trong bất kỳ hình thức nào,” cậu ấy giải thích và nhìn tôi mỉm cười.
“Tôi không làm gì để hại ai hay phá đám ai…nhưng đừng bắt tôi phải sống chung với một trong những người đó…”
“Trong các thế giới giống như vầy hay của tôi, các người dân cư ngụ có chỉ số tình thương cả ngàn đơn vị, cũng có các linh hồn không thu hút với nhau, nhưng họ không bị loại bỏ. Nơi đây không có sự xích mích nhau khi mọi người cư xử với anh ta hay cô ta. Và hầu như chúng tôi cư xử với họ đặc biệt tốt, nhưng không phải mọi người nơi đây ai cũng đến mức mà bạn không thể giúp đỡ để họ thương yêu mọi người. Chúng tôi phải cố gắng đạt đến điều tốt đẹp đó, nhưng tại thời điểm này thì chúng tôi không thể yêu cầu cho người của các cậu cũng như người của chúng tôi.”
“Vậy là vì người trái đất chúng tôi không phải hoàn hảo chứ gì?”
Giờ thì người bạn không gian của tôi lại cười tôi thật sự, nhưng cậu ấy trở nên nghiêm túc nhanh chóng và giải thích, “Trong các xã hội chưa tiến hóa thì tiêu biểu vẫn là đầu óc cực đoan và toàn chuyện hoán tưởng.”
“Cậu có thể giải thích rõ hơn không?”
“Tất cả chúng ta đều biết rằng chúng ta phải luôn cải thiện chính mình, để một ngày nào đó chúng ta hoàn toàn có thể gặp Thượng Đế; đó là Đấng hoàn mỹ. Một người phải trải qua nhiều kiếp sống để đạt được điều đó. Nhưng có một số người không hiểu được vấn đề và lại tin rằng suốt cuộc đời ở trái đất họ phải đạt đến đỉnh cao như thế, phải thành tựu hoàn toàn, phải giống Thượng Đế. Và điều đó hủy hoại sự mong muốn của họ để cải thiện chính họ, như thể một người nào đó bảo cậu rằng cậu phải bơi sang lục địa khác vậy…”
“Ooof! Tôi cảm thấy mệt mỏi trước khi tôi có thể bắt đầu làm việc đó…”
“Dĩ nhiên rồi. Cho nên, tốt hơn là không nên thiết lập ra trước các mục tiêu không thể làm được. Tốt hơn là nghĩ về việc cải thiện chính mình dần dần tiến đến mục tiêu mà chúng ta có khả năng làm được. Và cải thiện chính mình cũng chính là cải thiện thế giới.”
Dần dần tôi bắt đầu hiểu điều đó, theo quan điểm của Ami, gần với Thượng Đế là điều vô cùng quan trọng để giúp thế giới và giúp người khác. Và trước kia tôi đã nghĩ tất cả đó chỉ là sự cầu nguyện và không làm điều xấu.
“Điều gì xảy ra nếu một người nào đó lên núi để tìm Thượng Đế?”
Ami thư vãn đôi chút trước khi trả lời tôi, “Thật là tốt khi mọi thứ đều tốt, nhưng khi người khác cần sự giúp đỡ của cậu thì…”
“Những lời cầu nguyện của tôi có giúp ích gì cho họ không?”
Nếu một người đang bị chết đuối trên sông và cậu quyết định đứng đó cầu nguyện thay vì cứu anh ta, như vậy Thượng Đế có hài lòng với cậu không?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Tôi không biết…Có lẻ lời cầu nguyện của tôi sẽ hài lòng Thượng Đế…”
“Và có thể ông ta sẽ an bày cho cậu nơi đó chính là để cứu anh ta.”
“Tôi đã không nghĩ thế…”
“Luật căn bản của vũ trụ là gì?”
“Là tình thương”
“Thái độ nào của cậu thể hiện tình thương nhiều hơn: cầu nguyện khi anh ta đang chết đuối, hay cố gắng để cứu anh ta?”
“Tôi không biết…tôi chỉ yêu thương Thượng Đế bằng việc cầu nguyện…”
“Cậu không hiểu rồi…nào bây giờ hãy xem ví dụ khác nhé. Nếu cậu có hai đứa con, một đứa đang bị chết đuối và đứa kia thì lo tôn sùng hình tượng của cậu, không lo cứu
em mình, cậu có nghĩ đó là thái độ đúng không?”
“Không, dĩ nhiên là không. Tôi muốn cả hơn ngàn lần rằng người anh nên cứu đứa em kia…Nhưng có lẻ Thượng Đế không giống như tôi.”
“Không lẻ cậu nghĩ Thượng Đế tệ hơn cậu sao, đúng không? Có lẻ cậu mường tượng Thượng Đế rất tự đắc, chỉ thích người khác tôn sùng, chẳng màn gì đến những gì xảy ra cho đứa trẻ kia…Nếu cậu là một người không hoàn hảo mà còn không hành động như thế, thì sao Thượng Đế một Đấng hoàn hảo, lại có thể hành động tệ hơn cậu sao?”
“Tôi không nhìn theo cách đó…”
“Thượng Đế thích những người không tin tưởng Ngài cứu giúp những người anh em đó, một người quá tôn sùng tôn giáo, thường trái tim khô cạn, không có ích gì cho thế giới của anh ta, chỉ quan tâm đến cứu vớt linh hồn chính mình, sự tiến hóa của mình hay sự hoàn hảo của mình.”
“Tôi không biết điều đó, Ami ạ. Sao cậu biết nhiều về Thượng Đế vậy?”
“Thật đơn giản, Jim ạ: Thượng Đế là tình thương…”
“Rồi sao nữa?”
“Bất cứ ai trải nghiệm được tình thương…tức là trải nghiệm về Thượng Đế. Cậu không nghĩ thế sao?”
Không, tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ chắc Ami đang tạo cách làm sao cho thật dễ dàng để gặp Thượng Đế. Chỉ cần cảm thấy thương yêu là đang ở với Thượng Đế sao? Hmmm. Nghe sao mập mờ quá…Vậy thậm chí người thật tệ đôi lúc cũng cảm thấy yêu thương…
Cậu ấy biết được ý nghĩ của tôi. “Thật chính xác là lý do đó: ngay cả người tệ cũng có thể biết Thượng Đế,” anh ta nói.
“Và nếu họ biết Thượng Đế, tại sao họ không biết nhiều như cậu hay họ cư xử giống như cách cậu đang làm?”
“Bởi vì họ không thể và họ không muốn ở trong tình thương nhiều như tôi đang làm. Tận trong tâm, Thượng Đế dễ dàng thông hiểu và biết rõ hơn, nhưng tình thương bên ngoài, người ta quên hết tất cả kiến thức này…Cho nên tại sao họ, những thứ đáng thương, tạo ra nhiều lỗi lầm…”
“Tại sao cậu gọi họ là ‘những thứ đáng thương’”
“Dĩ nhiên rồi, họ không có lòng từ bi. Cậu nên nhớ rằng những tội lỗi nào mà đi ngược với tình thương đều phải bị trả giá bằng sự đau đớn.”
“Ồ…đúng rồi!. Tôi quên điều đó…nhưng những người xấu xứng đáng lãnh nhận điều đó,” Tôi nói với vẻ không ý thức về sự tàn nhẫn.
Cậu ấy dường như không vui khi nghe tôi nói vậy và thúc vào tay tôi, vừa trả lời một cách nhân từ: “Tất cả chúng ta ai cũng có lỗi lầm, Jim ạ.”
“Đúng vậy. Nhưng một số người lấy cái bánh.”
“Quá nhiều điều tệ dành cho họ. Chúng ta nên cảm thấy tội nghiệp cho họ. Họ không chỉ sống một cuộc sống buồn bã, mà do cuộc sống sẽ trở nên rất bất ổn khi một người nào đó hành động đi ngược lại với tình thương…Những vật đáng thương…!”
Tôi nhìn cậu ấy với vẻ kính trọng. Tôi cảm thấy cậu ấy là một vị Thánh thật sự, mặc dù cậu ấy nói cậu ấy không phải.
“Cậu theo tôn giáo nào vậy Ami?”
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. “Tôn giáo - Religion…một từ ngữ đến từ từ “Riligare”, sự kết nối lần nữa, tái hợp, đồng nhất chính mình với Thượng Đế, hay nói cách khác đó là sự hợp nhất với tình thương.”
Cái cách mà cậu ấy nói thật là tuyệt vời và dễ chịu làm sao khiến tôi cũng có cảm giác yêu thương.
“Cậu nói đúng, Ami ạ. Đó là đức tin tốt nhất.”
“Cái nào hả, Jim?”
“À, cái điều mà nói rằng tình thương là luật căn bản của vũ trụ…”
“Luật căn bản của vũ trụ, nhưng nó không phải là niềm tin, nó là một cái Luật, một nguyên tắc của vũ trụ được chứng minh một cách khoa học và tâm linh, bởi vì khoa học và tâm linh là giống nhau đối với chúng ta. Chúng cũng sẽ giống nhau đối với người của các bạn, khi khoa học trên trái đất phát hiện ra một năng lực khổng lồ được gọi là ‘tình thương’.”
“Tôi nghĩ đó là một…”
« Sự mê tín phải không? Ami vừa hỏi vừa cười. »
« Đại loại là như vậy…Có lẻ là một ý niệm tốt. »
« Cậu lại sai nữa rồi. Chúng ta sắp đi gặp một số người đặc biệt… »
« Họ đang làm gì vậy? »
« Họ đang gửi gì đó như là thông điệp thần giao cách cảm vào các thế giới kém tiến hóa hơn trong dãy ngân hà. Nhưng những thông điệp này không thể nhận được nếu chỉ sử dụng đầu óc. Bạn cũng phải dùng trung tâm hiểu biết trong tâm. »
« Cậu đã kể cho tôi điều đó rồi. Thông điệp đó là gì vậy? »
« Hãy cố gắng tập trung trong tâm. Thanh tịnh đầu óc thì bạn có thể nhận được thông điệp. Chúng ta đang rất gần nguồn phát ánh sáng…Không, không phải như thế. Hãy thư vãn cơ thể cậu, nhắm mắt lại, và ở trạng thái tỉnh táo.”
Tôi đã làm theo những gì Ami chỉ dẫn. Lúc đầu, tôi không cảm thấy gì cả, chỉ trừ một cảm xúc đặc biệt mà tôi có được khi tôi đến nơi đây. Nhưng sau đó, những ý niệm – cảm nghĩ đã xâm lấn trong tôi.
“Tất cả những gì không chịu đựng nổi Tình Thương
Sẽ bị hủy diệt
Bị lãng quên theo thời gian
Bị từ chối…”
Trí óc của tôi trả lời lại các thông điệp cảm tính này. Nó là gì đó rất lạ và tuyệt mỹ.
Và tất cả gì mà sống trong tình thương thì bền vững
Tình hữu nghị hay tình vợ chồng
Tình gia đình hay đoàn thể
Chính phủ hay quốc gia
Linh hồn cá nhân hay nhân loại
Sẽ được xác nhận và đảm bảo
Phải thịnh vượng và đơm hoa kết trái
Và sẽ không bị hủy diệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.