Đối với Thường Minh mà nói, có vẻ như cầu thang năm tầng thật là dài.
Thái Đường Yến nói không ngừng, Thường tiên sinh, anh còn nhớ tấm ảnh trong cuốn sách của tôi không? Chính là tấm chụp chung với đàn anh kia ấy, anh đã hỏi anh ấy tên gì.
Thường Minh đang khó nhọc bước đi, hơn nữa tối nay cũng không muốn nhắc đến đề tài khác nên chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Thái Đường Yến nói: Hồi về ăn Tết có gặp bạn học nên hỏi thử, người đó tên là Tôn Dụ Hà, khi ấy trong thôn bọn tôi chỉ có duy nhất một người đậu đại học, hơn bọn tôi mấy khóa thì không nhớ rõ lắm.
Thường Minh dừng lại lấy sức, Cô cũng là người duy nhất trong thôn?
Không ngờ đề tài này lại quàng phải mình, Thái Đường Yến nói: Không phải, khóa bọn tôi nhiều lắm.
Thái Đường Yến mở cửa thay dép, Thường Minh cúi người tự nhiên lôi lấy đôi dép đàn ông duy nhất trong phòng, Thái Đường Yến thuận miệng nói: Vào đi, không cần thay. Điều này xuất phát từ lễ nghi đãi khách, người đến còn là khách quý, Thường Minh quần áo chỉnh chu, cứ như hoàn toàn xa lạ với căn phòng nhỏ chật hẹp này.
Dép ném xuống đất cái bịch, Thường Minh nhìn cô từ từ đổi dép, rõ ràng là im lặng, nhưng cái nhìn hệt như lôi cô ra mắng một hồi.
Thái Đường Yến ngại ngùng, Sợ anh lạnh...
Mùa đông thực sự ở thành phố này là vào sau mùa xuấn, vốn nhiệt độ không xem là thấp quá, nhưng người quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/2761688/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.