Thái Đường Yến không có phản ứng gì quá kịch liệt, vẫn đi làm tan làm như cũ, đọc sách ghi sổ làm việc nhà. Thời gian cô và Thường Minh cùng gặp mặt là mười một giờ sáng đến ba giờ chiều, thời gian còn lại không phải ngủ thì đi làm, cùng dưới mái nhà mà hai người sinh sống trong khoảng thời gian chênh lệch nhau, điều này cũng đúng lúc hóa giải lúng túng sau mâu thuẫn.
Thường tiên sinh, hôm nay anh muốn ăn gì?
Ngày hôm sau trước khi ra ngoài Thái Đường Yến có hỏi anh, vẻ mặt bình thản như đã bỏ qua chuyện ngày hôm qua.
Thường Minh không bắt bẻ chuyện ăn uống, nói: Giống bình thường.
Ăn thịt dê không?
Đột nhiên Thường Minh nảy sinh dự cảm bữa tối cuối cùng đầy bất an, Tại sao phải ăn thịt dê?
Không ngửi được mùi thịt dê sao? Vậy tôi nấu sẽ không bỏ mùi.
Do dự mãi, cuối cùng Thường Minh vẫn hỏi: Sao đột nhiên lại ăn thịnh soạn như thế...
Nét mặt của cô trở nên rất Thái Tiểu Đường, nói: Hôm nay... Đông chí đấy... Ngày lễ nên ăn tốt một chút. Hay nếu Thường tiên sinh anh muốn ăn món khác cũng được.
Đông chí à? Nhanh thế sao... Thường Minh ngạc nhiên, Thế thì thịt dê đi.
Thái Đường Yến không nhắc đến chuyện hôm qua nữa, Thường Minh cũng không thể đâm thọc cô nữa, cô đã cho anh một nấc thang, anh cũng đành đi xuống thôi. Lời của cô đã thành cành nhọn đâm trong lòng cô, mỗi chân lông trên người Thái Đường Yến đều dè dặt không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/2761680/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.