Thái Đường Yến nhìn anh đầy phòng bị, Làm, làm gì?
Thường Minh nóng lòng muốn xác nhận câu trả lời nên giục giã: Nhà ở đâu?
Thái Đường Yến buộc phải nói tên tiểu khu ở con phố kia.
Quê của cô. Anh nhấn mạnh.
Vô duyên vô cớ tra hỏi hộ khẩu làm Thái Đường Yến càng thêm cảnh giác, nhưng biết chạy khhoong khỏi, bèn bảo: Một thôn ở dưới huyện... huyện Tân Nam.
Thôn Vi Phong?
Sao anh lại biết...
Thường Minh để lộ vẻ mặt tôi cũng biết, lấy cuốn sách kia từ trong túi vải, lại kẹp lấy tấm ảnh, Hỏi cô, người đàn ông này là ai?
Thái Đường Yến còn không gặp phải thái độ không khách khí như vậy ở đồn cảnh sát, hơn nữa đột nhiên Thường Minh nhắc đến chuyện không liên quan như thế, đầu óc cô càng mơ hồ, chẳng lẽ đang nghi ngờ gì cô sao.
Không nhớ.
Không nhớ? Rõ ràng Thường Minh không tin, ngón tay di đến khuôn mặt của cô nữ sinh, Đây không phải cô ư?
Là tôi. Thái Đường Yến nói, Nhưng tôi không nhớ anh ta là ai.
Vậy mà cô còn kẹp trong sách như bảo bối.
Thái Đường Yến đáp: ... Tiện làm bookmark.
Tấm ảnh này có khi nào? Từ đâu đến?
Giọng Thường Minh hùng hổ dọa người, Thái Đường Yến nhìn sang chỗ khác, Mồng hai hay mồng ba gì đó... Những người này nhìn giống mấy đàn anh lớp trên, thi vào đại học rồi thì về truyền lại kinh nghiệm cho bọn tôi, động viên khích lệ... Người này... Cô đưa tay chỉ vào người đàn ông trung niên bụng phệ, Là hiệu trưởng của chúng tôi. Lại đưa thêm một thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/124682/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.