Có một điều Thường Minh đã đoán đúng, Thái Đường Yến là một người nhát gan. Nhưng không phải là nhát gan kiểu con gái sợ hãi trước những vật đáng sợ, mà là bất an trước những hiện tượng khác thường, bất kỳ chuyện nào làm cô chệch khỏi đường ray thì ắt sẽ khiến cô bối rối.
Và chính là lúc này, trước tiên Thái Đường Yến lo lắng không biết có bị để mắt tới hay không, cô đã chạy kịp thời, nhưng đối phương là đàn ông, có lẽ biết chỗ ở của cô rồi, giờ đang há miệng chờ sung. Nhưng cô một không hô hoán, hai không báo cảnh sát, theo lý mà nói thì sẽ không uy hiếp đến chúng.
Nhắc đến báo cảnh sát, tự thân Thái Đường Yến đã còn lo chưa xong, không muốn chuốc phiền phức nhiều.
Cô an ủi mình sẽ không sao đâu, rồi bắt đầu rửa mặt lên giường. Nhưng đến tận khi đã chui vào trong chăn, một cảnh ở trong con hẻm kia vẫn không ngừng hiện ra trước mắt.
Có thể chắc chắn những kẻ đó đang vây đánh người ta, đừng nói người ngã vật ra đất kia sống hay chết, ngay đến nam hay nữ cũng không biết. Có điều cảnh tượng mơ hồ ấy cứ quanh quẩn trong đầu Thái Đường Yến.
Nếu lúc ấy cô hét lớn tiếng, liệu những kẻ đó có bị dọa sợ mà chạy hay không, hoặc là cô báo cảnh sát, có phải người kia đã được cứu rồi chăng.
Nhưng cô chẳng làm gì cả, nếu người kia gặp chuyện không may, có khi cô cũng trở thành kẻ đồng lõa.
Thái Đường Yến trằn trọc trở mình, lúc thì nghĩ sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/124677/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.