Sắc mặt Thường Minh vẫn không đổi, kéo Thái Đường Yến về ngồi lại trên ghế, cười nhạt nói: Cũng chỉ là một cô nhóc, đâu đẹp hơn chị.
Bỗng Đường Chiêu Dĩnh véo tai Thường Minh, cười mắng: Làm gì có ai nói cô nhóc như cậy chứ, chị làm gì so được với tuổi trẻ phơi phới, cười thôi cũng có nếp nhăn rồi đây này. Rồi quay sang nói với Thái Đường Yến, Em gái, em đừng để ý đến cái người hồ đồ này này, miệng thô bỉ lắm.
Thường Minh bị đánh úp, rốt cuộc trên mặt không nén được, lúc đó lúc trắng, hệt như nàng dâu nhỏ bị cợt nhả.
Có thể đổi chiêu khác đi được không, ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn cứ cái vẻ này, không chán à.
Ba mươi mấy tuổi chứ không phải là con nít con nôi, không hiểu chuyện chút nào cả. Đường Chiêu Dĩnh quay đầu lại nói với Tạ Vũ Bách, Này chủ nhà, định chơi bài cả ngày đấy hả? Lát nữa Phong Trạch cũng đến đấy.
Phong Trạch cũng đến ư? Lập tức Tạ Vũ Bách đầy hăng hái, hai mắt sáng lên, Thế sao được, Phong Trạch cũng đến thì dĩ nhiên chúng ta phải chơi gì đó kích thích rồi, này Minh Tử, cậu nói xem đúng không nào?
Thường Minh cười lạnh, coi như phụ họa.
Những người này cũng không trông mong cô nói chuyện, Thái Đường Yến bèn lùi về lại cạnh bàn, đáng tiếc nghe nói phải chơi trò khác, những người khác cũng mất dần hứng thú đánh bài, ai ai cũng đều đưa cổ ngóng mong. Thái Đường Yến ngồi không được mà đứng không xong, vô cùng mất tự nhiên.
Tạ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/124673/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.