Chương trước
Chương sau
Một ngày cứ thế trôi qua, Hàn Phi Tường tuy rằng không thể trốn thoát, nhưng thay vào đó cậu quyết định tuyệt thực như một cách kháng cự trong im lặng. Mới được ba ngày, An Chấn Vũ tuy rất đau lòng nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng không để mình trông thấy cảnh tượng ấy, kiên quyết buộc Hàn Phi Tường phải chịu khuất phục trước. Nhưng sang đến ngày thứ tư, An Chấn Vũ rốt cuộc nhẫn không nổi, một lần nữa bước vào phòng Hàn Phi Tường.



Hàn Phi Tường ngồi ở trên giường nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy An Chấn Vũ đi đến, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc.

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Tựa vào tường, An Chấn Vũ cũng có vẻ vô cùng mệt mỏi, bốn ngày này Hàn Phi Tường tự tra tấn bản thân mình, cũng chính là tra tấn hắn.

“Để tôi đi.” Tuy rằng đã đói bụng đến bốn ngày, nhưng Hàn Phi Tường vẫn kiên định nói ra mục đích của mình.

“Cậu thật sự không chịu nghe tôi giải thích sao?” Ngẩng đầu, An Chấn Vũ mang ánh mắt khẩn nài nhìn cậu.

“Không thể.” Quay đi, Hàn Phi Tường trả lời.

“Hàn Phi Tường, vì cái gì mà cậu lại tàn nhẫn như vậy, lòng tin dành cho tôi ngày trước đâu hết rồi?” An Chấn Vũ nghiến răng nói.

Tại sao đến lúc tôi quyết tâm phải cố gắng đến cùng, cậu lại buông tay? Theo bản năng sờ lên cổ tay mình, tuy rằng nơi đó không có chiếc vòng, nhưng An Chấn Vũ có lỗi giác sinh mệnh của mình cùng Hàn Phi Tường vẫn luôn gắn bó với nhau không rời.

Mà giờ đây, người đã từng nói yêu mình, muốn vĩnh viễn ở bên mình lại dùng vẻ mặt kiên định nói cho hắn biết ‘cậu phải rời đi, cậu không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa’. An Chấn Vũ cảm thấy mình không thể chấp nhận được sự thật này.

“Đừng có nói đến chuyện lúc trước!” Như thể phát khùng mà nhảy từ trên giường xuống, chân Hàn Phi Tường chợt mềm nhũn, lui về phía sau vài bước mới lại đứng vững được, “Những ký ức đó chỉ làm tôi nhớ lại ngày xưa mình ngu xuẩn, đần độn đến thế nào!”

“Tôi là thật lòng, vì sao cậu không chịu tin tôi hả!” An Chấn Vũ nhịn không được lớn tiếng với Hàn Phi Tường.

“Tôi không muốn tin! Hiện tại tôi không muốn thảo luận chuyện này với cậu, tôi chỉ cần cậu để tôi đi! “

“Tôi sẽ không cho cậu đi đâu hết!” An Chấn Vũ tức giận quát lên.

“Được, được lắm.” Hàn Phi Tường cười lạnh, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng.

Cầm lấy ghế dựa trong phòng, Hàn Phi Tường dùng sức ném về phía tấm kính đón nắng bên cạnh. Trong nháy mắt, thủy tinh tựa như những bông tuyết vỡ tung, Hàn Phi Tường đứng ngay đấy hoàn toàn không có ý định né tránh, trên người lập tức xuất hiện vô số những vết cắt nhỏ, máu thấm đẫm toàn thân cậu.

Trông thấy Hàn Phi Tường chìm trong biển máu, An Chấn Vũ bị dọa thất kinh, lấy lại được tinh thần, người lập tức vọt tới trước mặt Hàn Phi Tường.

“CẬU LÀM CÁI GÌ ĐẤY!” Nắm chặt bờ vai cậu, An Chấn Vũ hét lớn.

“Thả tôi đi.” Kiêu ngạo ngẩng đầu, sắc mặt Hàn Phi Tường tái nhợt nhưng ánh mắt sáng quắc đến dọa người.

An Chấn Vũ không nói gì, tay đang bắt lấy bả vai Hàn Phi Tường đột nhiên siết chặt, lực lớn đến nỗi dường như có thể bóp nát xương cốt cậu. Trong mắt An Chấn Vũ lóe ra biểu tình đấu tranh dữ dội, mà Hàn Phi Tường chính là trước sau như một dùng ánh mắt kiên định nhìn lại hắn, hai người ai cũng không chịu yếu thế.

“Trời ạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này!” Bác An nghe thấy tiếng ồn ào xông lên, thấy căn phòng tan hoang bừa bãi cùng Hàn Phi Tường cả người đầy máu, kêu lớn.

“Cậu thật sự không chịu tha thứ cho tôi?” An Chấn Vũ vẻ mặt thống khổ hỏi lại.

“… Đúng thế.” Quay đầu, Hàn Phi Tường cố gắng làm sao để giọng mình nghe có vẻ trấn tĩnh một chút.

“… Tôi hiểu….” Thất vọng gục đầu xuống, An Chấn Vũ gượng gạo cười, “Bác An, gọi bác sĩ đến rồi giúp cậu ấy đặt vé máy bay về Trung Quốc.”

Bất đắc dĩ nhìn qua hai người An Chấn Vũ cùng Hàn Phi Tường, bác An thở dài, xoay người rời khỏi phòng.

Cuối cùng… vẫn phải đi đến nước đoạn tuyệt này sao?

.

Hàn Phi Tường tuy rằng toàn thân đầy máu, nhưng miệng vết thương đều rất nông, chỉ cần băng bó một đôi chỗ liền không còn vấn đề gì đáng lo, sau khi tiễn bác sĩ về, quản gia An đưa vé máy bay cho cậu.

“Cậu Hàn thật sự phải đi sao?” Nhịn không được, bác An liền hỏi một câu, hy vọng cậu có thể đổi ý.

“Vâng.” Sửa sang lại quần áo của mình, Hàn Phi Tường cúi đầu, không để người khác nhìn thấy vẻ mặt cậu.

“Thực ra, cậu là người bạn đầu tiên của cậu chủ, tôi cứ nghĩ hai người có thể trở thành những người bạn tốt, ai ngờ được cuối cùng lại thành ra nông nỗi này, hôm nay cậu đi rồi, tôi chỉ sợ cậu chủ sẽ không bao giờ… làm bạn được với ai nữa.” Dứt lời, bác An thở dài, ánh mắt âu lo.

“Đấy là chuyện của cậu ta.” Đeo túi lên, Hàn Phi Tường tự nói với chính mình không được mềm lòng.

“Để tôi gọi lái xe đưa cậu ra sân bay.” Thấy Hàn Phi Tường dù khuyên thế nào cũng không được, bác An chỉ còn biết thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Làm phiền bác rồi, bác An.”

Đứng trên lầu hai trông ra cửa sổ, An Chấn Vũ dõi theo hình bóng Hàn Phi Tường lên xe ô tô, rồi lại nhìn chiếc xe chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt hắn, trong lòng có cảm giác trống rỗng.

Tất cả cứ như vậy là kết thúc sao? Đến cuối cùng, chúng ta vẫn chẳng thế ở bên nhau mãi mãi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.