Kéo Tri Hỏa tới một góc vắng người, Dật Sử nhìn chằm chằm Tri Hỏa làm cậu cả người không được tự nhiên.
“Cậu làm cái gì đấy? Dật Sử?”
“Đại ca, cậu thích đàn ông hả?”
Đối mặt với câu hỏi thẳng thừng của Dật Sử, Tri Hỏa suýt nữa sặc nước miếng, ho khan vài tiếng với định thần lại được: “Đúng vậy”. Ánh mặt không mảy may sợ hãi nhìn thẳng Dật Sử, Tri Hỏa bình tĩnh trả lời không một chút chần chừ.
Giật mình, Dật Sử đột nhiên ý thức được sự tình tựa hồ so với cậu tưởng tượng còn khó xử lý hơn nhiều, nhưng với tư cách bạn bè, cậu không thể không nhiều lời vài câu.
“Đại ca, tên đó là con trai nha! Vả lại đây chỉ là trò chơi thôi, hai người bọn cậu ngay cả hình dáng thật của đối phương còn chưa thấy qua, nói gì đến chuyện yêu đương?”
“Nhưng mà yêu chính là yêu thôi, làm sau còn nghĩ được nhiều vậy.” Rạng rỡ cười, Tri Hỏa trả lời vô cùng thẳng thắn, nhưng vì thế cũng làm Dật Sử tức đến hộc máu.
“Thôi đi, đại ca, cậu đã là thanh niên hai mươi tuổi đầu rồi đấy! Không còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mơ mộng cả ngày nữa đâu!!!” Dật Sử cảm thấy mình tựa như bà mẹ già vì lo cho con mà muốn rụng cả tim.
“Ai nha, Dật Sử so đo nhiều như vậy làm gì chứ, chút xíu lãng mạn cũng không có, Lưu Ly sao chịu nổi cậu hả.”
“Ai cần cậu lo!” Dật Sử theo phản xạ quát lớn, một hồi sau bình tĩnh lại bèn phiền muộn vò rối tóc, “Hiện giờ chúng ta đang nói đến vấn đề của cậu, cậu đừng có đánh lạc hướng tớ!”
Âm thầm thè lưỡi, kỹ xảo đánh lạc hướng của Tri Hỏa hiển nhiên đã thất bại.
“Được, cũng không nói đến những chuyện khác. Chỉ cần để ba mẹ cậu biết cậu thích một thằng con trai, không chém chết cậu mới lạ đó.” Chợt nhớ đến thân thủ ác liệt của người nhà họ Hàn, Dật Sử nhịn không được rùng mình một cái.
Sờ sờ cằm, Tri Hỏa tỏ vẻ trầm tư nói: “Ừ cũng có vẻ đáng lo, nhưng điều kiện trước tiên là hai người bọn họ còn chút xíu quan tâm nào đến đứa con này đã.”
Nghĩ tới hai vị phụ mẫu Hàn gia huyền thoại chỉ nghe danh chưa bao giờ thấy mặt kia, lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện hôm nay Dật Sử có vẻ đồng ý với lời Tri Hỏa.
“Ai nha, dù sao binh đến tướng cản, nước ập vào lấy núi ngăn, tớ còn chưa lo lắng, cậu lo làm cái gì cho mệt người.” Tri Hỏa vỗ vỗ bả vai Dật Sử an ủi.
“Hay cậu cảm thấy đồng tính luyến ái như tớ thật ghê tởm?”
“Đương nhiên không phải!” Dật Sử kịch liệt phản bác, “Mặc kệ cậu như thế nào, cậu vẫn là đại ca của tớ.”
“Đúng là bạn tốt, vậy ủng hộ tớ đi, đừng có quay lưng lại với tớ, dù sao tớ với Minh cũng sắp phải đối mặt với không ít khó khăn rồi.” Nói đến đây, nụ cười của Tri Hỏa đột nhiên có chút khổ sở.
“Đại ca…” Lần đầu tiên thấy bộ dạng bất an của Tri Hỏa, Dật Sử có chút không đành lòng, “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tớ tin tưởng dù có khó khăn gì cậu nhất định cũng giải quyết được hết! Cậu là đại ca của tớ cơ mà!”
“Ha ha, nói cũng phải.” Gãi gãi đầu, Tri Hỏa lập tức lại khôi phục tinh thần, phá lên cười.
A, thật không hổ là đại ca thần kinh thô ráp. Thấy Tri Hỏa một lần nữa tươi cười, Dật Sử cuối cùng mới yên tâm.
“Thôi được, đi tìm Minh với Lưu Ly thôi, bằng không bọn họ sẽ lo lắng lắm đó.” Dứt lời, Tri Hỏa xoay người bước đi.
“Không cần, bọn họ đã đến đây rồi.” Dật Sử nhìn về phía hai người đứng sau lưng Tri Hỏa cách đó không xa lắm, tuy rắng đã quyết tâm không để bụng chuyện Tri Hỏa là đồng tính luyến ái nữa, nhưng khi trông thấy Bắc Hoàng Minh cậu vẫn có cảm giác không được tự nhiên, theo bản năng cúi đầu đá đá mấy viên sỏi dưới chân, không nhìn tới hai người.
“Minh.” Chạy vội đến bên người Bắc Hoàng Minh, nụ cười của Tri Hỏa càng thêm rực rỡ.
Nhìn Tri Hỏa, từ đáy mắt Bắc Hoàng Minh tự nhiên toát ra vẻ ôn nhu, chỉ vì riêng mình Tri Hỏa mà bộc lộ sự dịu dàng ấy.
“Hai người muốn đi đâu?” Lưu Ly hỏi.
“Đi đảo Hải Dương, bà sao rồi? Có tìm ra manh mối nào không?” Tri Hỏa hỏi lại.
“Nào đã có đâu.” Xấu hổ cười cười, Lưu Ly là chột dạ a, thời gian vừa rồi nhỏ hoàn toàn sa đà vào mấy chuyện hẹn hò, chỉ lo chơi bời cho thỏa thích. Để ngăn không cho Tri Hỏa dò hỏi thêm gì nữa, Lưu Ly cắt ngang: “Vậy chia nhau hành động đi, tôi đi trước nha.”
Dứt lời bèn lập tức kéo Dật Sử đi thẳng.
Nhìn theo hai kẻ lúc tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, Tri Hỏa quả thực bất đắc dĩ, đúng là một đôi dở hơi mà.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi.” Ngẩng đầu nhìn Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nói.
“Ừ.” Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh đi theo Tri Hỏa chậm rãi hướng về phía hải cảng.
“Đúng rồi, Minh, vừa rồi có phải cậu lại có ý định buông tay đúng không? ” Tri Hỏa đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trong lòng cả kinh, Bắc Hoàng Minh không nghĩ tới Tri Hỏa luôn luôn chậm tiêu mà cũng có thời điểm nhạy cảm như vậy.
“Dám làm thế lần nữa, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cậu đâu.” Quay đầu cười với Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa nửa thật nửa giả uy hiếp, “Cậu đã nói sẽ cùng tôi đi đến cùng, để một mình tôi đối mặt với nhiều khó khăn như vậy, cậu cam tâm sao?”
“Tất nhiên là không thể.” Nhếch cao khóe môi, Bắc Hoàng Minh cười đáp, cầm lấy tay Tri Hỏa, “Tôi vĩnh viễn sẽ không để cậu chịu đựng đau khổ gì hết.”
Khóe môi càng giương cao, mặt Tri Hỏa có chút hồng hồng.
Tay cầm tay thật chặt, hai chiếc vòng tay va vào nhau vang lên những âm thanh trong veo, tựa như sinh ra vốn là để ở bên nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]