Bất Nhược cùng Hải là hai người đầu tiên đến được nơi đặt huy chương, nhìn hai cái huy chương trước mắt, hai người có chút do dự nhìn qua, đều đang nghĩ xem nên lo liệu như nào.
Ai cũng muốn lấy huy chương của bang đối phương đi, nhưng đồng thời cả hai lại e ngại cảm nhận của nhau nên cứ chần chừ mãi.
Cuối cùng Bất Nhược lên trước cầm lấy huy chương bang của mình, để lại huy chương Minh Giáo.
Mở to mắt, Hải kinh ngạc nhìn Bất Nhược.
“Phiền muốn chết, so tài lần này cứ coi như là hòa nhau đi, anh lấy huy chương bang mình về là xong.” Bất Nhược quay đi thô lỗ nói, nhưng Hải chú ý ngay vành tai hắn giờ hơi ửng đỏ, không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên mới chỉ là con nít thôi, lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, mà tâm địa thực tình rất tốt.
“Cười cái gì mà cười, anh rốt cuộc có lấy không hả, không thì để tôi cầm đi!” Bất Nhược hung tợn trừng mắt nhìn Hải.
“Lấy chứ.” Dứt lời, Hải vội vàng quơ lấy huy chương nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ Bất Nhược đổi ý.
Hừ một tiếng, Bất Nhược vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy đám người cả hai bang của hắn với Hải đang trợn mắt há mồm ngó qua đây, bản thân cũng giật nảy mình. Hải chú ý tới biểu tình khác thường của Bất Nhược, xoay người lại thì cũng ngớ người ra, trong lúc nhất thời đôi bên đều mắt to mắt nhỏ đứng nhìn nhau.
Qua một lúc thật lâu sau, Bắc Hoàng Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-vo-da-online/2500676/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.