Chương trước
Chương sau
Bước từng bước nhàn nhã, coi rừng Chết khủng bố thành sân vườn nhà mình có lẽ chỉ có Tri Hỏa với Bắc Hoàng Minh, đương nhiên quang minh chính đại như vậy vẫn chưa thể lột tả hết vẻ ung dung của bọn họ, Tri Hỏa còn muốn nhân lúc này nói chuyện phiếm.



“Minh, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi.” Liếc mắt nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh đáp.

“Cùng tuổi với tôi nha, thật tốt.” Tri Hỏa phấn khích kêu lớn.

Cười cười, Bắc Hoàng Minh không trả lời. Hắn đương nhiên biết nhiều hơn về Tri Hỏa rồi, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể vờ như cái gì cũng không biết. Bọn họ trừ bỏ việc là người yêu trong trò chơi, ngoài đời chỉ là người xa lạ. Nghĩ vậy, Bắc Hoàng Minh cười khổ.

À không, nếu thật sự chỉ là người lạ thì tốt quá rồi, nhưng bọn họ còn là kẻ thù của nhau. Thật là trớ trêu, khi mà hai người trong trò chơi gắn bó như keo sơn, ở ngoài đời lại luôn luôn đối nghịch.

“Minh, có phải cậu không thích nói về chuyện của mình với tôi?” Tri Hỏa hơi tụt hứng hỏi.

“Không có mà, cậu sao lại nghĩ thế?” Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Bắc Hoàng Minh bình tĩnh hỏi.

Kỳ thật Tri Hỏa đoán cũng đúng, Bắc Hoàng Minh thực sự không hề muốn Tri Hỏa hỏi đến chuyện của hắn. Dù sao đều là lừa gạt cả, hắn càng không muốn lừa dối Tri Hỏa thêm nữa. Hạnh phúc giữa hai người lúc này mỏng manh đến vậy, chỉ cần giữ gìn không cẩn thận sẽ ngay lập tức bị phá hủy mà thôi…

“Vẻ mặt cậu đều nói cho tôi biết cả.” Tri Hỏa sắn bén nhìn Bắc Hoàng Minh, cậu đâu phải ngu ngốc, một hai lần có lẽ còn bị gạt, mà qua thời gian dài, cậu dần dần cũng cảm thấy được.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Bắc Hoàng Minh sờ sờ đầu Tri Hỏa, cười nói.

“Tôi không thích người khác có chuyện gì giấu tôi.” Tri Hỏa bất mãn nói, giống như một con mèo nhỏ đang tức giận.

Tôi biết, nhưng tôi không thể không dối gạt cậu. Bắc Hoàng Minh cười khổ.

Thở dài, Bắc Hoàng Minh nói: “Vậy được rồi, cậu muốn hỏi gì thì hỏi luôn một lần đi, tôi sẽ trả lời cậu.”

Tri Hỏa trừng mắt nhìn Bắc Hoàng Minh một hồi lâu, hừ một tiếng liền quay đầu đi. Bắc Hoàng Minh vội vàng đuổi theo, túm được cổ tay cậu bấc đắc dĩ hỏi: “Cậu lại làm sao thế?”

“Một khi đã không muốn trả lời như vậy, vì cái gì cậu còn ở bên cạnh tôi!” Tri Hỏa tính tình trẻ con oán giận, trong mắt có một tia bất an.

Chính vào lúc này, Bắc Hoàng Minh mới hiểu được lo lắng của Tri Hỏa. Hai người bọn họ yêu nhau rốt cuộc chỉ là ở trong trò chơi, ngoài đời bọn họ không có một chút liên hệ nào với nhau cả. Thứ tình cảm như vậy thật dễ dàng chặt đứt, huống chi cả hai đều làm nam, Tri Hỏa cậu ấy là cần một thứ để làm tin, hiểu hơn một chút về hắn đối với Tri Hỏa mà nói, chính là nhiều hơn một phần chân thực.

Bắc Hoàng Minh rất muốn giao Tri Hỏa thứ ấy, chỉ là hắn biết mình không thể. Mỗi ngày lừa gạt thân phận thật sự của mình với Tri Hỏa, là một ngày bọn họ càng không thể thẳng thắn với nhau được nữa. Tình yêu của bọn họ mỏng manh tựa như bọt biển, chỉ cần chạm nhẹ thì sẽ vỡ tan.

“Hỏa…” Bắc Hoàng Minh không thể mở miệng giải thích, chỉ có thể kêu to tên Tri Hỏa.

“Đừng có gọi tôi.” Tri Hỏa lần này giận thật sự. Cậu không thể hiểu nổi trái tim Bắc Hoàng Minh, một khi đã như vậy, chi bằng sớm dứt ra thì hơn.

Đang lúc hai người lâm vào cục diện bế tắc, đột nhiên không trung truyền đến tiếng chim kêu thét xé tai, hai người vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con phượng hoàng đỏ rực bay qua bọn họ, dường như chú ý tới hai người, nó quay lại lao xuống phía dưới, muốn tập kích Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh.

“Cẩn thận. “Bắc Hoàng Minh phản ứng nhanh hơn Tri Hỏa, lập tức đẩy cậu ngã xuống đất, bản thân thì đỡ lấy công kích. Phượng hoàng bay qua thét ra một luồng lửa đỏ rực, sau lưng Bắc Hoàng Minh bị thiêu đốt cả mảng lớn, mà Tri Hỏa bị hắn ôm vào người không tổn hại một cọng tóc nào.

“Cậu không sao chứ?” Bắc Hoàng Minh lo lắng hỏi.

“Bị làm sao là cậu mới đúng.” Tri Hỏa chán nản nói, mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là cậu được Minh đơn phương bảo vệ. Rõ ràng hai người bọn họ đều là đàn ông con trai nha! Vì cái gì cậu yếu kém đến vậy! Tri Hỏa có chút ghét bỏ chính mình.

“Chúng ta lánh đi đã.” Bắc Hoàng Minh lảo đảo muốn đứng dậy.

Tri Hỏa thuận theo hắn, đỡ hắn lên tìm một nơi an toàn ngồi xuống, cậu lấy thuốc từ trong túi ra đưa cho Bắc Hoàng Minh.

“Cậu ở đây đợi, tôi giải quyết xong việc sẽ về.”

“Hỏa!” Đến khi Bắc Hoàng Minh hiểu được ý định của Tri Hỏa, vươn tay muốn kéo cậu lại thì chậm một bước rồi, Tri Hỏa đã vọt tới trước mặt con phượng hoàng kia. Bắc Hoàng Minh bị thương quá nặng, căn bản không thể nhúc nhích được, đành phải liều mạng dốc thuốc vào miệng, muốn nhanh khôi phục càng sớm càng tốt.

Tri Hỏa tay cầm vũ khí xông lên, dùng sức một chút, cậu chém thẳng xuống bụng phượng hoàng. Phượng hoàng rít lên một tiếng, nổi giận tấn công Tri Hỏa.

Ánh mắt Tri Hỏa chợt thay đổi, đột nhiên vươn tay túm lấy móng vuốt của nó. Nhìn Tri Hỏa đang lơ lửng giữa không trung, Bắc Hoàng Minh bị dọa đến chết khiếp, độ cao như này nếu bị ngã xuống chắc chắn sẽ chết, nhưng Bắc Hoàng Minh chỉ có thể không ngừng lo lắng mà thôi, cái gì cũng không làm được.

Dùng miệng cắn kiếm, Tri Hỏa buông hai tay ra, bắt lấy lông phượng hoàng. Cảm thấy lòng bàn tay bị thiêu đốt, Tri Hỏa không dừng lại một giây, tiếp tục bò lên lưng phượng hoàng.

Mà phượng hoàng lúc này cũng cảm nhận được nguy hiểm, không ngừng bay loạn trên không trung. Nhiều lần Tri Hỏa thiếu chút nữa giữ không vững mà rớt xuống, nhưng dựa vào ý chí kinh người, Tri Hỏa cuối cùng trèo tới lưng phương hoàng, sau đó giương cao kiếm, mạnh mẽ đâm xuống.

Ngay sau đó, hai người chỉ nghe thấy tiếng rít gào hấp hối của phượng hoàng, sau đó nó liền trực tiếp rơi từ trên cao xuống. Tri Hỏa kinh hãi, nhưng không cách nào thay đổi được việc bản thân sắp bị quăng xuống đất, đành phải nhắm mắt lại phó mặc cho số phận.

Nhưng khó hiểu chính là, cậu không cảm nhận được mặt đất cứng rắn như đã nghĩ, mà thấy mình đáp xuống một thứ gì đó rất êm ái, mở mắt ra vừa vặn thấy Bắc Hoàng Minh đúng lúc đỡ được Tri Hỏa, lại thành đệm thịt của cậu.

“Cậu đó, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm thế nữa được không?” Bắc Hoàng Minh vừa tức vừa giận lên tiếng dạy dỗ.

“Chúng ta là ngang hàng, cậu có thể vì tôi mà không màng mọi thứ, vì cái gì tôi lại không thể?” Tri Hỏa kiêu ngạo đáp lại.

Sửng sốt một chút, Bắc Hoàng Minh cũng chỉ có thể thở dài, hắn thiếu chút nữa đã quên Tri Hỏa là người có lòng tự tôn mãnh liệt thế nào.

“Thích tôi thì nên tin tưởng năng lực của tôi chứ.” Tri Hỏa bất mãn việc Bắc Hoàng Minh luôn coi cậu thành thứ đồ dễ vỡ mà đối đãi, cậu không thích bị bảo vệ quá mức như vậy.

“Được rồi, cậu nói cũng đúng.” Bắc Hoàng Minh đành thỏa hiệp, hắn không thể không thừa nhận, Tri Hỏa luôn luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ lúc này nói cũng rất có đạo lý.

Nghe thấy Bắc Hoàng Minh đồng ý với lời nói của mình, Tri Hỏa cao hứng cười, có thể được người mình thích thừa nhận, đó chính là chuyện vô cùng hưng phấn.

Đột nhiên, thanh kiếm trong tay Tri Hỏa phát ra một luồng sáng đỏ chói mắt.

——————————————

(1) Âm Dương Sư (Onmyouji) còn gọi là thầy pháp – chuyên nghiên cứu về Âm Dương Đạo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.