Dựa vào tấm bản đồ tìm được dưới mê cung ngầm, hai người rất nhanh đã đến được đích – núi Thiên Sơn.
Nhìn Thiên Sơn cao ngất chìm trong mây mờ, Tri Hỏa nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao nơi này lại có nghĩa là ‘Núi Trời’, cao thật là cao!
“Cậu ở đây chờ tôi đi, một mình tôi lên là được rồi.” Bắc Hoàng Minh nhìn xuống chân Tri Hỏa đề nghị.
“Không cần.” Tri Hỏa không buồn nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Ai biết trên đó sẽ xảy ra chuyện gì, cậu lên một mình tôi lo lắm.”
“Nhưng chân cậu bị như vậy thì lên cũng vô dụng thôi.”
“Minh, cậu ghét bỏ tôi làm vướng chân cậu sao?” Tri Hỏa cúi đầu, rầu rĩ nói.
Nhìn chòng chọc Tri Hỏa một lúc lâu, Bắc Hoàng Minh mới bất đắc dĩ thở dài, “Không phải.”
“Vậy cậu không phải định bỏ mặc tôi ở đây sao.” Tri Hỏa hiển nhiên không tin, oán giận nói.
“Tôi không có bỏ mặc cậu mà.”
“Cậu có.”
Thấy Tri Hỏa bắt đầu giở tính cố chấp để ý mấy chuyện vụn vặt, Bắc Hoàng Minh càng không biết nên làm sao, tay xoa xoa cái trán co rút phát đau, trong lòng giằng co rốt cuộc có nên dẫn cậu đi hay không.
Tuy rằng nơi này thoạt nhìn có vẻ an toàn, nhưng ai biết sẽ có cạm bẫy hiểm nguy gì rình rập hay không, nếu mình ở bên cạnh, cậu ấy nhỡ đâu gặp bất trắc thì còn có mình gánh vác. Nghĩ đi nghĩ lại đến nửa ngày, Bắc Hoàng Minh cuối cùng mới cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-vo-da-online/2500654/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.